Nghe thấy giọng nói của anh, Diệp Kiều vừa mừng vừa giận!
"Em đang ở sân bay thành phố N, em tôi sẽ lên máy bay và bay đến thành phố J ngay bây giờ! Anh Kiêu, em muốn hỏi anh, anh đang ở đâu?! Vì sao từ Bắc Cương về rồi cũng không gọi ngay cho em! Trong lòng anh rốt cuộc có đặt người vợ là em này ở vị trí thứ nhất không?!" Là một người chồng, đi lâu không thấy mặt mũi thì cũng thôi đi, đến điện thoại cũng không gọi.
Lúc đó Lục Bắc Kiêu đang mặc quần áo bệnh nhân đứng ở chiếc điện thoại công cộng của bệnh viện, tay trái cầm ống nghe.
Nghe giọng của cô, anh cong môi, không đặt cô ở thứ nhất thì đặt ai?
"Cục cưng, không phải anh mới về đã gọi ngay cho em rồi sao? Anh còn chưa vào cổng đơn vị đâu, đang đứng ở điện thoại công cộng ở cổng gọi cho em đây!" Anh nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp.
Vừa về?
Tại sao Lão Thái và Đại Ngốc đều ở trong văn phòng? !
Ở đây có vấn đề!
Lục Bắc Kiêu ơi, anh còn có khả năng dám nói dối em!
Đài phát thanh sân bay lại thúc giục.
"Thật sao, anh Kiêu, anh và mấy anh Đại Ngốc đều ở cùng nhau sao?" Diệp Kiều thăm dò, không vội vạch trần anh!
"Đúng thế, à không, đám Đại Ngốc vào trước rồi. Anh nhớ cục cưng của anh, không chờ nổi nữa nên gọi ngay cho em!" Anh cũng là kẻ đề phòng trước, lỡ cô bé này muốn để người khác nghe điện thoại thì sao?
Hai vợ chồng đang đấu trí đấu dũng.
Ha ha..
Lục Bắc Kiêu ơi là Lục Bắc Kiêu, lại có thể học cái trò nói dối!
"Chồng ngoan quá!" Diệp Kiều ngọt ngào khen ngợi, lại có vẻ mặt sắp đánh anh rồi!
"Chồng à, em phải lên máy bay rồi, đến thành phố J em sẽ gọi cho anh sau!" Cô lại nói, kiên định không vạch trần anh!
Lục Bắc Kiêu cúp điện thoại như trút được gánh nặng.
Anh nhớ ra gì đó vội gọi điện cho Lão Thái, kết quả nghe Lão Thái nói Đại Ngốc và Diệp Kiều đã gọi điện cho nhau là anh biết đã xong rồi!
Lộ tẩy!
Anh bị thương ở tay nên về thành phố J trước, mẹ nó anh còn tưởng Huyết Lang chưa về mà...!
Gọi điện lại cho Diệp Kiều máy đã ở tình trạng tắt máy!
Diệp Kiều tức giận đến phát run, trong đầu nghĩ đủ mọi cách trừng phạt Lục Bắc Kiêu. Nhưng sau khi tỉnh táo mới nghĩ ký, sao anh phải nói dối cô?!
Anh sẽ không vô duyên vô cớ không làm chuyện như vậy.
Anh có nỗi khổ tâm gì?
Nghĩ đến việc có thể anh có gì khó nói, cô lại mềm lòng.
Lúc này cẩn tượng nhớ về kiếp trước tình trạng của họ.
Không nghi ngờ gì nữa, tách biệt.
Sau khi kết hôn, người chồng là anh này không thấy bóng dáng đâu, nửa năm sau mới về. Về phần anh làm gì ở bên ngoài cô hoàn toàn không biết!
Máy bay hạ cánh, thành phố J đã là 9 giờ.
Vừa mở máy, chỉ chốc lát sau đã nhận được tin nhắn của Hoa Nhụy.
"Kiều gia, gọi cho cậu mấy lần điện thoại cậu đều tắt máy. Vừa rồi tớ phát hiện tổng giám đốc Hạ này có làm ăn với Thư Dư, tớ mang bút ghi âm theo rồi!"
Đây là tin nhắn Thư Dư gửi một tiếng trước.
Thư Dư!
Thật kỳ lạ nếu cô ta có thể dễ dàng buông tha cho Hoa Nhụy!
Trên lầu hai của khách sạn Rose Garden, trong đại sảnh có mấy người phụ nữ ăn mặc rất fashion đang ngồi, nhìn cửa phòng riêng kia chật ních người!
Một người phụ nữ dẫn theo hai người đàn ông xông vào phòng riêng la hét nói Hoa Nhụy là bồ nhí quyến rũ chồng cô ta. Còn Hoa Nhụy tay cầm dao gọt trái cây, đâm vào bàn tay như móng lợn của Hạ Cường! Mọi chuyện rất ầm ĩ, đã báo cảnh sát.
"Diệp thiếu tội gì phải khổ thế chứ, nhất định phải tìm cô bé lọ lem!"
"Loại con gái xuất thân nghèo nàn này dã tâm rất lớn! Không thì sao không có cậu cả họ Diệp ở đây đã lộ cái đuôi hồ ly rồi!" Mấy người phụ nữ khác mỉa mai.
Cô lớn của Diệp Kiều vội vàng từ tầng ba xuống, khách sạn này do bà ta mở!