Bà cụ Thư bị bà ta nói móc trúng tim đen, đặc biệt là chuyện cuối cùng, bà ta cũng tham gia!
“Chị dâu, Thư Dư nhà em không đối phó với cô gái đó, nó bị oan!” Duy nhất có chuyện này, bà cụ Thư rất tự tin.
Lúc này, cháu trai của bà ta, em họ của Thư Dư, vội vàng tìm đến: “Bà ơi! Không hay rồi, chị Thư Dư không được thả ra! Còn bị viện kiểm sát bắt giữ rồi! Chị ấy đã nhận hối lộ và xúi giục ông chủ của công ty quần áo kia bắt nạt, bằng chứng xác thực!”
Bà cụ Thư vừa rồi còn cháu gái bị vu cáo hãm hại, lúc này bị vả vào mặt! Suýt nữa không thở được mà chết rồi!
“Em gái này! Bây giờ cô tin chưa?! Hả?! Tâm tư của Thư Dư này thật ác độc! Suýt chút nữa đã hủy hoại một cô gái như hoa như ngọc rồi!” Đúng là báo đúng lúc, bà cô cảm thấy thật hả giận, cho dù nhà họ Diệp vẫn còn khúc mắc với Hoa Nhụy, nhưng bạn gái của Diệp Thành cũng không đến lượt những người ngoài này chỉ chỉ trỏ trỏ!
Bà cụ Thư dáng vẻ như sắp lên cơn đau tim, “Chắc chắn là vu cáo hãm hại!”
“Vu cáo hãm hại? Tốt hơn hết cô nên tìm một luật sư giỏi để bào chữa cho đứa cháu gái quý giá của cô đi! Chứng cứ xác thực rồi! Mất hết thể diện! May là ban đầu Diệp Thành nhà ta đã không thích nó! Thật sự không biết nó lấy vốn ở đâu ra để làm những việc này không nghĩ đến hậu quả này! Còn không biết ngượng là tiểu thư khuê các!” Bà cô tiếp tục nói móc.
Ai bảo Thư Dư đó đáng ghét như vậy!
Trong đồn cảnh sát, Thư Dư đang chờ được thả ra, thế nào cũng không ngờ rằng mình đang chờ lệnh bắt từ viện kiểm sát!
Cô ta bị bắt vì tội tình nghi nhận hối lộ và xúi giục người khác phạm tội!
Hóa ra ban đầu vợ chồng Hà Cường sợ Thư Dư nuốt lời, nên đặc biệt giữ lại để đề phòng, không chỉ có đoạn ghi âm điện thoại xúi giục anh ta quấy rối, sàm sỡ Hoa Nhụy, mà còn có ảnh chụp khi Thư Dư nhận túi hiệu, đồng hồ hiệu, tiền mặt mà họ hối lộ.
Túi hiệu, đồng hồ hiệu và tiền mặt ban đầu Hà Cường tặng cho Hoa Nhụy, sau khi Hoa Nhụy từ chối, tất cả đều bị Thư Dư lấy đi!
“Thư Dư, thật ra sớm đã có chứng cứ rồi, tôi chính là bảo họ cố tình nhốt cô 48 tiếng rồi mới bắt cô, trong 48 tiếng này, cô luôn nghĩ rằng Hà Cường căn bản sẽ không để lại chứng cứ, cô chắc chắn sẽ được thả ra đúng không? Cảm giác hy vọng tan vỡ này có phải rất khó chịu không?” Diệp Kiều cong khóe môi, xấu xa nói.
“Cô, cô…!” Thư Dư sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn Diệp Kiều, tức giận tột độ cộng với việc hai ngày không ăn cơm, cô ta liền ngất đi!
——
Có tiếng gõ cửa phòng bệnh, Lục Bắc Kiêu tay phải cầm súng ngắn đang giơ súng luyện tập, lập tức bỏ súng xuống, nấp sang một bên, nhìn thấy y tá Cầm bước vào, trong lòng cảm thấy thất vọng, tiếp tục giơ khẩu súng lên, làm chuyện anh vừa làm!
“Sĩ quan Lục! Anh lại luyện súng rồi!” Cô ấy bây giờ có bà Lục chống lưng, không sợ anh, Cầm học giọng điệu của y tá trưởng nói.
Sĩ quan Lục lạnh lùng như không nghe thấy, cánh tay phải bị thương vẫn chưa hoàn toàn hết sưng duỗi thẳng về phía trước, nhắm một mắt lại, mũi súng nhắm vào bức tranh sơn dầu hoa hướng dương của Van Gogh treo trên trường, vị trí tâm hoa. Tư thể của anh cao thẳng, cho dù mặc quần áo bệnh nhân cũng khó có thể che giấu được sự bá đạo, mạnh mẽ của anh!
“Sĩ quan Lục! Đến giờ uống thuốc rồi!” Y tá Cầm lại nói lớn, khẩu khí rất không tốt.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu quay mặt sang, ánh mắt u ám, “Đưa nước cho tôi!” Anh lạnh lùng nói.
Cách một cự ly rất xa, Cầm cũng bị anh dọa sợ tới mức lòng bàn chân lạnh ngắt, bà Lục đâu rồi? Cô biết sĩ quan Lục nhà cô lại không hợp tác điều trị chưa?!
Cầm muốn khóc nhưng không có nước mắt, lại không dám khinh suất, thầm nghĩ đợi bà Lục đến, nhất định sẽ tố cáo anh!
Khi ra đến cửa, Cầm quay người nhìn vào trong phòng bệnh, cáo mượn oai hùm nói: “Sĩ quan Lục! Anh, anh đợi đấy! Bà Lục đến rồi, cô ấy, cô ấy sẽ không tha cho anh đâu!”
Hừ! Sáng hôm qua anh vừa thức dậy đã không thấy bà Lục nữa, sắp hai ngày anh không gặp cô rồi! Hôm qua anh còn chịu hợp tác với y tá, hôm nay lại bắt đầu buông thả rồi!
Cầm về đến quầy y tá liền hỏi những người khác: “Mau mau mau, mọi người có số điện thoại của bà Lục không!”
“Bà Lục bận lên lớp, không có thời gian qua đây!” Một y tá chuẩn bị tan làm nói với Cầm vừa đến thay ca.
“A?! Vậy thì tôi thảm rồi sao?!” Cầm vừa nghe bà Lục sẽ không đến, nghĩ đến việc vừa rồi mình tìm chỗ chết “phách lối” như vậy với sĩ quan Lục, cô ấy có một cảm giác kích động sắp cuốn gói rời đi!
“Tôi đến rồi! Sĩ quan Lục nhà tôi lại gây phiền phức cho mọi người sao?” Lúc này, Diệp Kiều xách túi lớn đúng lúc đi tới, cô cao giọng nói.
Y tá Cầm cảm thấy mình giống như đi tàu lượn siêu tốc, vừa rồi còn tuyệt vọng, bây giờ lại nhìn thấy hy vọng, “Bà Lục! Cô đến rồi! Sĩ quan Lục anh ấy lại không hợp tác rồi!”