Cửa phòng bệnh lại vang lên một lần nữa, sĩ quan Lục lần này không thèm trốn đi nữa, tiếp tục làm tư thế ngắm bắn, để luyện tập cánh tay phải bị thương của anh!
“Tư thế cầm súng của sĩ quan Lục đẹp trai thật đấy!” Giọng nói riêng biệt thuộc về bà Lục truyền đến, sĩ quan Lục đang cầm súng, toàn thân cứng đờ bất động, trong tư thế bắn súng đẹp trai, cánh tay bị thương đó duỗi thẳng về phía trước, trông giống như căn bản không bị thương!
Thật là quê!
Sĩ quan Lục cảm thấy hô hấp không thông, tuyệt đối không ngờ lại là bà Lục!
“Bà Lục, khẩu súng này phải bảo dưỡng hàng ngày, anh lấy ra để bảo dưỡng, em tuyệt đối đừng tin những y tá đó!” Vừa nói anh vừa đặt súng xuống, cầm trong tay giả vờ giả vịt.
Diệp Kiều đặt túi lớn túi nhỏ xuống, đặt một bình giữ nhiệt, một hộp cơm lên bàn ăn.
“Y tá cũng không nói gì cả! Đương nhiên là em biết súng phải bảo dưỡng thường xuyên.” Cô cao giọng nói.
Tình hình gì đây?
Vậy mà bà Lục lại không giận! Càng không định xử lý anh!
Anh còn thật sự nghĩ rằng những y tá gan to tày trời đó sẽ tốt cáo với cô! Hóa ra, anh đây là một phen hú hồn! Lục Bắc Kiêu như trút được gánh nặng!
“Đi rửa tay rồi tới ăn cơm đi!”
Lục Bắc Kiêu đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, lập tức đi rửa tay.
Canh cá diếc nấu đậm đà, nạm bò hầm với cà chua và khoai tây, thịt viên kho, tôm xào súp lơ xanh, còn có một đĩa cải thảo trứng!
Lục Bắc Kiêu có thể nhìn ra những thứ này đều là do Diệp Kiều nấu!
Xem ra, cô đã nguôi giận rồi!
“Em yêu, vất vả cho em rồi!” Nói xong, trộm thơm lên má cô.
“Không vất vả, nên làm mà.” Cô nói xong cũng ngồi xuống, cùng ăn với anh, tay trái của anh cầm đũa thuần thục gần như tay phải!
“Hai ngày nay đều hợp tác với bác sĩ, y tá chứ?” Diệp Kiều quan tâm hỏi.
Lục Bắc Kiêu sững sờ một lúc, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Tất nhiên là hợp tác! Uống thuốc đúng giờ, đo nhiệt độ, sau khi hạ sốt thì không sốt nữa!”
Anh vừa nói vừa gặp một miếng thịt bò cho cô vợ bảo bối của anh.
Diệp Kiều nhếch môi, “Như vậy mới đúng, hợp tác điều trị mới có thể mau khỏi! Từ bỏ điều trị là tìm cái chết!” Câu phía sau có hàm ý.
Vừa dứt lời, y tá Tiểu Cầm gõ cửa bước vào, Lục Bắc Kiêu nhìn thấy cô ấy, hai mắt nhìn chằm chằm cô ấy!
Y tá này, tốt nhất là có mắt một chút!
“Sĩ quan Lục, chủ nhiệm Uông nói rằng ông ấy sẽ không truyền nước cho anh, anh vẫn nên uống thuốc tiêu viêm đi! Anh đã không uống thuốc hai bữa, không đo nhiệt độ hai lần rồi!” Y tá Tiểu Cầm phớt lờ ánh mắt áp bức đó của anh, cao giọng nói.
Bốp bốp bốp!
Sĩ quan Lục cảm thấy mặt mình thật đau!
Vừa rồi còn khoác lác trước mặt bà Lục, bây giờ liền bị vả mặt!
Anh khẽ liếc nhìn Diệp Kiều, cô mỉm cười, nhìn y tá Tiểu Cầm.
Cô càng bình tĩnh như vậy, trong lòng anh càng hoảng sợ.
“Bà Lục, em đừng nghe cô ấy, lúc trước không phải là cô ấy trực!”
“Sĩ quan Lục! Chúng tôi ở đây đều có ghi chép lại! Còn nữa, vừa rồi anh lại luyện súng, chủ nhiệm Uông nói rồi, tốt nhất là treo cánh tay phải của anh để tĩnh dưỡng, như vậy vết thương mới nhanh lành!” Tiểu Cầm tiếp tục vả vào mặt anh.
“Đó là tôi bảo dưỡng súng! Để thuốc đấy, cô có thể ra ngoài rồi!” Lục Bắc Kiêu sa sầm mặt, cao giọng phản bác.
“Tiểu Cầm, để thuốc và nhiệt kế ở đấy đi!” Diệp Kiều cao giọng nói, “Phiền cô rồi!”
Sau khi y tá Tiểu Cầm đi ra, Lục Bắc Kiêu lập tức cầm lấy thuốc, uống hết không chút do dự, cũng kẹp nhiệt kế dưới nách, bước tới trước mặt Diệp Kiều, ngồi xổm xuống, “Em yêu, đừng nghe y tá nói bậy, anh luôn rất hợp tác điều trị! Ngoan, đừng giận nhé!”
Diệp Kiều mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt má anh, “Anh Kiêu, tại sao lại nghĩ là em đang giận chứ? Lẽ nào những gì y tá nói đều là sự thật?”