Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605:

Chương 605:

Cô hỏi như vậy, anh càng chột dạ.

Lập tức nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là giả rồi! Những y tá này chỉ biết thêm mắm thêm muối!”

Diệp Kiều mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, “Anh Kiêu, anh ăn tiếp đi, uống hết canh cá đi, rất bổ dưỡng đó!”

Lục Bắc Kiêu đang phập phồng lo sợ lại như trút được gánh nặng, vội vàng đi ăn cơm, uống canh.

Khi hai người ăn cơm, trò chuyện câu được câu chăng, bà Lục trông có vẻ thực sự như không tức giận.

Anh cũng hoàn toàn thả lỏng, ngồi trên sô pha, bật ti vi lên, “Em yêu, tối nay anh phá lệ, cùng em xem bộ phim truyền hình cẩu huyết sến súa mà em thích nhất!” Nói xong, liền tìm kênh.

Cẩu huyết, sến súa?

Cái đuôi của người nào đó lại vểnh lên trời!

Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Bắc Kiêu đang có tâm trạng rất tốt lập tức đi ra mở cửa.

Ở cửa, mấy nhân viên công chức mặc âu phục, trước ngực trái bộ âu phục ghim quân huy “Bát Nhất”, một người trong số họ xách một vali da màu đen, họ chào nghi thức quân đội với anh.

“Trung úy Lục, chúng tôi thuộc đại đội quản lý vũ khí, nhận lệnh của Tư lệnh Lục, giờ tịch thu khẩu súng ngắn K54 của anh! Anh yên tâm, đợi anh bình phục và phục chức thì sẽ trả lại cho anh!”

Lục Bắc Kiêu nghiến răng, xoay người nhìn về phía Diệp Kiều, chỉ thấy cô nhóc khoanh tay trước ngực, mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn anh lại rất sắc bén!

Là cô gọi điện cho Tư lệnh Lục?!

Không cần đoán, không phải mới lạ!

Cho nên, y tá đã tố cáo với cô! Cô là cố ý giả bộ không tức giận!

“Trung úy Lục, xin hãy giao nộp súng!”

Lục Bắc Kiêu không cam tâm tình nguyện, đi đến bên bức tranh sơn dầu “Hoa hướng dương”, kéo khung tranh ra ngoài, lấy khẩu súng giấu bên dưới xuống.

Hóa ra là anh giấu ở đó! Chẳng trách tối hôm trước cô không tìm thấy!

“1 khẩu súng ngắn K54, ba viên đạn 7.62MM của Liên Xô, Trung úy Lục, nếu không có thắc mắc gì mời ký tên!”

Lục Bắc Kiêu nhận lấy phiếu thu, phát súng, ký tên của mình lên, trơ mắt nhìn khẩu súng đó bị đặt vào trong vali da đen, khóa lại!

Diệp Kiều nhiệt tình tiễn hai vị công chức quân đội ra ngoài phòng bệnh, vừa trở về phòng liền bắt gặp khuôn mặt u ám của Lục Bắc Kiêu, nhưng sắc mặt của cô còn u ám hơn anh!

Là em gọi điện cho Tư lệnh Lục à?” Anh hỏi với giọng điệu không tốt.

“Đúng! Anh có ý kiến gì sao?!” Diệp Kiều lạnh giọng hỏi vặn lại, khí thế núi lửa sắp phun trào!

Sĩ quan Lục một lần nữa có cảm giác tai vạ sắp đến!

“Không, không có ý kiến gì! Em yêu, em, em đừng nổi giận!” Anh vội vàng cười làm lành, đi về phía cô, dang hai tay muốn ôm cô.

Diệp Kiều lập tức lùi về phía sau mầy bước, “Lục Bắc Kiêu! Anh lập tức đến quầy y tá, bảo y tá treo tay phải của anh lên! Sau này, bất luận làm gì cũng không được hạ xuống!”

“Em yêu, thật sự không cần thiết đâu, treo lên bất tiện lắm…” Anh chưa kịp nói hết lời thì bị ánh mắt hung dữ của cô cắt ngang!

“Rốt cuộc anh có đi không?!” Cô hung dữ nói.

Anh lập tức đi về phía cửa phòng bệnh, cánh tay treo lên bất tiện thì không nói, còn bảo anh đi tìm mấy y tá đó, cố tình làm cho anh bẽ mặt trước những y tá đó đúng không?

Nhóc con, thật là độc ác!

“Y tá! Treo cánh tay của tôi lên!” Đến quầy y tá, Lục Bắc Kiêu lạnh mặt, trầm giọng nói.

“Ồ! Đây không phải là Trung úy Lục sao? Không phải anh luôn không chịu để chúng tôi treo tay sao, sao lại chủ động đến vậy?” Y tá trưởng châm chọc anh nói.

Sắc mặt Lục Bắc Kiêu tái xanh, quay đầu muốn rời đi, lúc này, bà Lục khoanh tay trước ngực, cách đó không xa, “Chồng à, phiền anh lễ độ một chút với các thiên thần áo trắng!”

Nhóc con!

Trước mặt người ngoài lại không nể mặt anh như vậy!

Bình Luận (0)
Comment