Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 609 - Chương 609:

Chương 609:

Cô còn dùng từ “chạy” với một người đàn ông như anh, rõ ràng là giọng điệu phụ huynh chất vấn con cái!

Chiếc xe chạy từ bãi đậu xe dưới hầm lên mặt đất, ánh đèn neon chiếu sáng bên trong xe, người đàn ông lạnh lùng, mím môi, nghiêng đầu, anh đeo kính râm, cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy lạnh lùng, không giống dáng vẻ bám người, cười đùa lấy lòng cô như bình thường.

Anh đưa tay trái lên má cô, vén mái tóc xoăn như rong biển bên má cô ra, luồn tay vào mái tóc cô, đôi mắt sau cặp kính râm, nhìn chằm chằm bà Lục trông hào phóng, trưởng thành lại không mất đi sự gợi cảm.

“Không chạy ra ngoài thì sao có thể bắt gặp tiểu tử không biết tốt xấu đó muốn đưa vợ của Lục Bắc Kiêu anh bỏ trốn?!” Mặc dù là giọng điệu chậm rãi, nhưng khiến Diệp Kiều luôn xưng vương xưng bá trước mặt anh mấy ngày nay cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát!

“Vừa rồi là anh giữ thể diện cho hai người, dù sao thì đó là ở bên ngoài, gây ồn ào để những người có dụng ý xấu chụp được, đối với cậu ta, đối với em đều có ảnh hưởng vô cùng tồi tệ! Em yêu, em có hiểu không?!” Anh lại nói, ngữ khí lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, giống như trùm xã hội đen bắt được người phụ nữ của mình và tiểu bạch kiểm vụng trộm!

Diệp Kiều bị kinh hoàng bởi khí chất lạnh lùng này của anh, nhất thời lại quên đáp lại anh!

“A…” Cánh tay của anh đột nhiên di chuyển xuống, ôm lấy eo cô, kéo vào trong lòng, cô nằm trên đùi anh.

Đây là đang trên xe!

Còn có tài xế nữa!

Cuối cùng Diệp Kiều cũng định thần lại, “Lục Bắc Kiêu! Cái gì mà bỏ trốn?! Nói khó nghe như vậy! Vừa rồi không phải em đã dạy cho cậu ta một bài học rồi sao?!”

“Em là sợ anh đánh phế tiểu tử đó!” Hũ giẫm Lục lạnh giọng phản bác.

“Em không có! Em còn tức giận vì bị cậu ta ôm cơ! Em chính là muốn đánh cậu ta nên mới đánh gục cậu ta!” Diệp Kiều kịch liệt phản bác.

“Em tức giận? Ha… Em yêu, em nghĩ anh mù sao?! Em bị cậu ta ôm tận mười giây, em đều không đẩy ra! Anh thấy em rất hưởng thụ!” Hũ giấm tiếp tục chua chát nói, càng nói càng hung, càng nói càng tức!

Tận mười giây?

Anh còn nhìn đồng hồ đếm giờ sao?!

Cô lúc đó cũng là bị lời nói thương cảm đột ngột đó của Tiện Tiện làm cho sững sờ, cũng không biết đột nhiên anh ta lên cơn gì!

Diệp Kiều tức giận trừng mắt nhìn hũ giấm Lục đeo kính râm, “Lục Bắc Kiêu! Ở bên ngoài em không cãi nhau với anh! Về bệnh viện lý luận với anh sau!”

“Về tứ hợp viện!” Anh lạnh giọng nói.

“Về bệnh viện! Ưm…” Diệp Kiều lớn tiếng phản bác, vừa dứt lời thì bị anh hôn mãnh liệt!

Đây là trên xe đó!

Diệp Kiều chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, hai tay không ngừng đẩy ngực anh, nhưng anh như đang cố ý, phát ra tiếng nhấp miệng, tài xế thức thời mở radio trên xe lên, “Bài hát tiếp theo là của ca sĩ nổi tiếng Tô Mục, nghe nói bài hát này là anh ấy viết cho người yêu thanh mai trúc mã của mình, bài hát có tên là “Cô gái”…”

Giọng nói của người dẫn chương trình kênh âm nhạc giao thông truyền đến, hai người đang hôn nhâu lập tức dừng lại, trong nháy mắt, Diệp Kiều chỉ có thể cảm nhận được nụ hôn cuồng nhiệt từ hũ giẫm!

Chết tiệt, Tiện Tiện đáng chết này!

“Ưm… đau…” Môi bị anh cắn vô cùng đau đớn, Diệp Kiều kháng nghị.

Lục Bắc Kiêu nghe giọng hát từ tính mà thâm tình đó của Tiện Tiện, nghe lời bát hát, cái gì mà “Đồng ruộng mênh mông, chúng ta đuổi nhau trêu đùa, nụ cười của em, còn rực rỡ hơn hoa mùa hạ…”

Tắt loa đi!

Diệp Kiều gào thét trong lòng!

“Em yêu, anh có thể giết chết em trên xe không? Hửm?” Bàn tay to lớn của anh luồn vào tóc cô, giữ lấy gáy cô, xuyên qua ánh sáng bên ngoài, nhìn cô bị anh hôn đến thở hổn hển trong lòng, nghiến răng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment