Giọng điệu uy hiếp, khí chất mạnh mẽ, cô thật sự sợ rằng anh sẽ làm như vậy!
“Không, không, chồng à, đừng giận, chúng ta về nhà, nghe theo anh, về nhà!” Sợ bị anh giết chết trên xe, Diệp Kiều sợ hãi, vội vàng bò dậy, ôm lấy eo anh, nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng cầu xin nói.
Như vậy còn tạm được!
Anh nới lỏng cà vạt, vẫn nghiêm mặt, không nói gì.
——
Trên xe van, Tô Mục trông như thể có chút nhếch nhác ngồi trên ghế da, phu nhân cao quý bên cạnh anh ta, tay cầm khăn tay định lau mặt cho anh ta, Tô Mục giơ tay lên chặn cánh tay của bà ta một cách rất không khách sáo!
“Đừng chạm vào tôi!” Anh ta lạnh lùng nói.
Tô Mục bình thường trông ấm áp, vô hại, dáng vẻ chàng trai nhà bên, lúc này lại lạnh mặt.
Tiết Văn thực sự bị anh ta chọc giận, quản lý A và trợ lý Miko của Tô Mục nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi toát mồ hôi hột vì anh ta.
“Tô Mục! Cậu chính là vì Diệp Kiều đó, luôn lờ đi tình yêu của tôi sao?!” Tiết Văn nghiêm mặt nói.
“Cho dù không có cô ấy, Tô Mục tôi cũng sẽ không ở cùng một bà già như chị! Chị bỏ cuộc đi!” Tô Mục nghiêng đầu qua, trên mặt tràn đầy biểu cảm chán ghét.
“Tô Mục! Nói chuyện với Chủ tịch Tiết kiểu gì vậy?!” A vội vàng quát.
Sắc mặt của Tiết Văn lúc đỏ lúc trắng, nhưng một bà chủ trong giới đào tạo ngôi sao như bà ta sao có thể bị một ca sĩ nhỏ chọc giận, có biết bao ca sĩ xếp hàng đợi được bà ta chơi đùa!
“Tô Mục, cậu đúng là cá tính, quả nhiên là tiểu tử mà Tiết Văn tôi nhìn trúng…!” Tiết Văn cười nói.
“Phì! Tôi xin cảm ơn vì chị đã coi trọng tôi!” Tô Mục càng tức giận hơn, lăn lộn trong giới giải trí này, ấm ức nào cũng có thể chịu đựng, duy nhất loại chuyện này, anh ta không chịu nổi! Bà già này, càng nhìn anh ta càng cảm thấy ghê tởm!
“Tô Mục! Album mới tháng 6 này của cậu không muốn phát hành nữa sao? Sau này muộn bị cấm sóng à?! Làm trái ý Tiết Văn tôi có kết cục như nào, lẽ nào còn cần tôi nói cho cậu biết sao?!” Tiết Văn tiếp tục lạnh giọng nói.
“Tô Mục! Mau xin lỗi Chủ tịch Tiết!” A vội vàng nói, “Chủ tịch Tiết, cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, không biết phép tắc, chị đại nhân đại lượng, đừng…”
“A! Chị thôi đi!” Lúc này Tô Mục đúng dậy, nghiêm nghị nói, “Dừng xe!”
A tiến lên, kéo anh ta, “Tô Mục, cậu muốn chết sao?! Mau xin lỗi Chủ tịch Tiết! Cấm sóng cậu thật sự là chuyện chỉ cần một câu nói của chị ấy! Chị cầu xin cậu đấy, còn không được sao?!”
“Rốt cuộc có dừng xe lại không?! Lão tử nhảy ra khỏi xe đấy!” Tô Mục hoàn toàn nghe không vào, quát lớn với tài xế.
Tài xế thực sự sợ anh ta nhảy khỏi xe gây ra án mạng, vội vàng tấp vào lề dừng lại.
Tô Mục kéo cửa xe đi xuống, “Bà già, lão tử thà bị cấm sóng, cũng sẽ không hầu hạ loại biến thái già như chị! Cấm sóng tôi, đóng băng tôi? Lão tử sợ chắc? Cút đi!”
Anh ta đã nhịn đủ lâu rồi! Tiết Văn này từ lúc đầu dẫn dụ, thả thính, đến bây giờ muốn anh ta chiều theo bà ta một cách trắng trợn, đã gần một năm rồi! Anh ta luôn nhẫn nhịn không vạch mặt bà ta, đương nhiên cũng chưa bao giờ để bà ta được như ý!
Lúc này, một tràng mắng mỏ phát ra, chỉ cảm thấy sảng khoái!
Tiết Văn ở trên xe, hai tay nắm chặt, bị chọc giận đến mức sắc mặt tím tái!
Trợ lý Miko của Tô Mục vừa bước xuống xe, chiếc xe van liền nhanh chóng chạy đi!
“Đưa điện thoại cho tôi!” Tô Mục trầm giọng nói.
“Anh Tô! Anh đây là tự đào hố chôn mình! Tiếp tục câu nệ bà ta không phải là được rồi sao!” Miko lo lắng nói, đưa điện thoại cho anh ta.
Tô Mục tựa vào đèn đường bên đường, gửi đi một tin nhắn, “Chuyện này không được nói cho Diệp Kiều, biết chưa?!”