Chiếc xe dừng lại cửa tứ hợp viện, Diệp Kiều giành mở cửa xe xuống trước, nhưng mà tốc độ của cô làm sao mà nhanh bằng ai đó.
Diệp Kiều nhìn anh xuống xe cũng nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Nha đầu này! Lúc ở trên xe mềm mại dỗ ngọt anh, thực chất là kế hoãn binh! Về đến nhà cô lại muốn cưởi lên đầu anh rồi!
Mang một túi đồ ăn đi vào nhà sau, nhưng cô không chạy, về đến nhà rồi cô không sợ anh nữa, lúc nãy là sợ anh trước mặt tài xế làm ra hành động gì quá trớn thôi!
Lục Bắc Kiêu đi vào nhà sau, cũng không chạy, chỉ bước nhanh về phía về phía nhà chính, nhờ anh đèn, nhìn bà Lục mang giày cao gót, mặc váy mang theo một túi đồ ăn, bước nhanh về phía trước cách anh không xa. Cô đi nhanh nhưng không mất đi vẻ thanh lịch, cứ như người mẫu đi trên sàn catwalk vậy.
Diệp Kiều vào đến nhà chính, chuông báo tin nhắn vừa đến.
“Nhị Nha đầu, xin lỗi, tối nay tôi uống nhiều quá, nói năng hồ đồ, cô đừng xem là thật!” là tin nhắn của bờm sư tử Tiện Tiện.
Tên trứng thối này, còn nói với cô ba chữ “Tôi xin lỗi nữa”. trước giờ chưa thấy nói bao giờ.
“Á!” Điện thoại bị cướp đi, eo bị bàn tay ngạo nghễ ôm lấy ép sát vào tường.
“Lục Bắc Kiêu! Là Tiện Tiện, là anh ta uống say mới như vậy, vừa nãy là anh ta xin lỗi em!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu nhìn điện thoại của cô sau đó tùy tiện ném qua một bên, “Mua cái mới!” Diệp Kiều hơi tức giận, thời đại này điện thoại cầm tay khá mắc, tuy rằng công năng y như người già vậy.
“Rẹt~~” anh định vén chiếc váy lên nhưng nó quá cản trở anh liền xé nó đi.
Diệp Kiều ngẩng ra, sau đó càng tức giận, “Mới mua đó, còn là thiết kế giới hạn…”
“Anh ta không uống say, em và anh còn không hiểu sao?” Anh nghiên răng nói, nét mặt lạnh lùng, Diệp Kiều bị anh ép vào góc tường không nhút nhích được.
“Đã biết tên nhóc đó thích em mà còn qua lại với anh ta! Diệp Kiều Kiều, em được lắm! Trừ anh ra em còn ôm người đàn ông khác nữa!” nói đến đây, Diệp Kiều nghe thấy âm thanh mở dây lưng, trong lòng nhảy lên một nhịp tim.
“Lục Bắc Kiêu! Anh đừng quên, em chưa có đồng ý anh đâu! Anh đừng có mà đụng loạn, chuyện này tuy em sai.. anh…” Cô ngửa mặt hét lên, một chân của cô đã bị nhấc lên, và tiếng vải rách lại vang lên.
Diệp Kiều cảm thấy phía dưới hơi lạnh, chiếc quần lót ren lụa cuối cùng cũng bị sé rạch.
Người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú, đang nhìn chằm chằm cô nguy hiểm, “Bà Lục này, những chuyện này anh có thể để mặc em! Anh thương em, nuông chiều em, để em trước mặt anh vô pháp vô thiên, nhưng không có nghĩa em làm sai rồi anh lại không trách phạt em, đấy là làm sai nguyên tắc của anh! Biết anh hiện tại cảm giác như thế nào không? Anh cảm giác như bị em đội cho cái mũ xanh vậy!”
Trời đất, chỉ bị Tiện Tiện ôm một cái mà đã trở thành đội nón xanh cho anh, có nghiêm trọng thế không?
Diệp Kiều quả thật cạn lời, nhưng cô cũng không có cơ hội phản kháng, bởi vì anh đã hôn chặn miệng cô lại.
Trừng phạt cô bằng nụ hôn say đắm, con dã thú trong người cô bị đánh thức, cô bám lấy anh hôn lại nồng nhiệt, nhưng không dám dùng quá sức sợ anh bị thương, “Ông Lục này, sự trừng phạt của ông chính là gấp gáp vậy sao, càng hợp ý tôi đó…” Môi cô mở ra, dán vào môi anh, thở một hơi, kích thích anh.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, “Thế nào, bà chủ Kiều, vậy tôi không khách khí nữa.”Anh thấp giọng nói mà thanh âm sau càng nặng nề hơn.