Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 612 - Chương 612:

Chương 612:

Ưm...!

Hai tay cô không thể không nắm chặt lấy vai anh, tiếng rên bị nụ hôn của anh nuốt chửng.

Hai người dán trên tường, nhìn sơ qua thì thấy quần áo trên người vẫn còn chỉnh tề,

Cô trốn tránh nụ hôn của anh, nhưng nào có trốn được, anh công kích mạnh mẽ, cướp hết vị ngọt trong đôi môi nhỏ của cô! Lần hai người thân mật hình như cách đây cũng bốn tháng rồi, lần này không có bất cứ sự chuẩn bị gì, Diệp Kiều bị anh mạnh mẽ muốn đến khóc lên, la hét, kháng nghị đều có cả.

Nắm tay liên tục đánh vào vai anh, mặc kệ vết thương của anh.

“ưm…” Môi anh buông khỏi môi cô, cô khóc thành tiếng ”Đi ra!”

“Bà Lục, đây mới gọi là Bà vương ngạch thương cung!” Anh nói, chôn đầu vào sau tai cô nói lời ố ái, sau khi nói xong còn cắn trái tai cô.

Diệp Kiều:…..

…..

“Bảo bối, biết sai chưa?” Bà Lục đang thở gáp bị anh kéo lên, bàn tay to vén mái tóc đẫm mồ hôi của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mà cô.

Xét về lí trí, cô không thừa nhận, thậm chí còn muốn đánh mắng anh một trận.

Nhưng mà cô căn bản không dám làm vậy, cô biết nếu không nhận sai hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

“Ồ.. biết rồi…” Lục Bắc Kiêu anh đợi đó cho em

Ông của anh!

Thế mà dám ở trên giường bắt nạt cô.

“Ngoan, tốt lắm! Nào, tỏ rỏ thái độ với tên tóc vàng đi!” Anh cầm lấy điện thoại, đã phát tin nhắn rồi.

Diệp Kiều: ” ?”

Hoài nghi mở mắt, thì nhìn thấy điện thoại của mình đã kết nối rồi.

“Kiều nhị nha! Anh uống say quá rồi đó, Nhị Hoa, đừng nghĩ nhiều!” Thanh âm của Tiện Tiện truyền đến

Diệp Kiều mới rỏ, Lục Bắc Kiêu đang làm gì!

Trên thế giới này còn có người đàn ông bụng dạ phúc hắc lại ghi thù như thế không?! bàn tay to lớn của anh đang vuốt ve vùng nhạy cảm quanh eo cô, cô vội vàng lấy tay che miệng lại.

“Kiều nhị nha, em nói gì đi!”

“Bảo bối, không phải em có chuyện muốn nói với anh ta sao? Nói đi!” anh ngồi phía sau cô, mặt chôn vào trong bên cổ cô, trầm giọng nói.

Đồ cho vay nặng lãi!!

“Tên tóc vàng, có biết giờ tôi và vợ tôi đang làm gì không?”

Đồ phúc hắc trứng thối! Diệp Kiều vội cướp lấy điện thoại, “Tôn Kiếm! Anh nghe rỏ này! Em sớm đã biết anh thích em rồi, sau này, anh đừng tìm em nũa, cũng đừng có suy nghĩ hoang tưởng gì với em nữa, chính là như thế, sau này không gặp lại!” Cô hung hăn nói, dùng hết khí lực, sau đó vội cúp may, lấy điện thoại ném đi

“Lục Bắc Kiêu, anh vừa ý chưa? Anh là tên khốn nạn! Như thế vừa ý anh chưa?!” Cô quay người, nhìn chằm chằm vào hủ giấm to đùng phía sau, đẩy anh xuống, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, “Em muốn sinh con trai, cho anh mỗi ngày đều ghen.”

Thật là tức chết cô mà, nếu lúc nãy cô không cướp điện thoại lại, có phải anh sẽ nói chuyện hai người vừa làm không?

Lục đại phúc hắc nhếch môi lên, “Vậy phải xem nó có bản lĩnh để ông đây ghen không đã? Ha… đến lúc đó nó đến sữa mẹ còn không có mà uống!”

Diệp Kiều tức đến muốn bóp cổ anh!

Lục Tiểu Cổn chắc chắc là bị người cha này làm tức đến không muốn đến rồi!

Cô túm lấy cái gối đè lên mặt anh, định giết chồng nhưng bị anh nhẹ nhàng đẩy ra, “Bà Lục này, bà vẫn còn sức lực à?!”

“Lục Bắc Kiêu! Em còn chưa có đồng ý với anh, anh tốt nhất đừng có đụng vào em, nếu không…” Cô chưa kịp chạy thoát thì đã bị anh tóm lại được.

“Ngày mai ra sao anh cũng mặc kê, nhưng tối này, bà Lục à, chồng của em vẫn chưa hết giận đâu!” Anh hung hăn nói, sau đó cắn lấy cô…

Diệp Kiều khóc không ra nước mắt: Lục Tiểu Cổn, con mau mau đến giúp mẹ chóc tức chết anh ta.

Lục Tiểu Cổn: Con tôn sùng cha như vậy làm sao mà chọc tức ông ấy chứ?

Diệp Kiều: Cạn lời!!!

Bình Luận (0)
Comment