Sáng ngày thứ hai, điện thoại của Diệp Kiều vang lên, cô mệt muốn chết, nằm bẹp trên giường không động đậy nổi.
Người đàn ông trong nhà vệ sinh bước ra, cầm ống nghe điện thoại lên, ấn vào nút nghe, bên trong truyền đến âm thanh gấp gáp của u Dương, “Kiều gia, chị hôm này có lớp đó, giáo sư đang điểm danh kìa!”
“Cô ấy còn chưa có dậy!” Lục Bắc Kiêu chậm rãi nói.
“Là, là Lục giáo quan sao?” u Dương đang ở trong hội trường học, đang trộm gọi điện thoại của Diệp Kiều, nghe thấy là tiếng của Lục Bắc Kiêu kích động nói to lên làm rất nhiều bạn học quay đầu lại nhìn.
“Lục giáo quan, Kiều gia tiết hai có thể đến không? Tiết 3 tiết 4 cũng óc lớp nữa, buổi chiều còn có hai tiết nữa!” u Dương thấp giọng nói.
“Cô ấy ngủ cả ngày hôm nay, đâu cũng không đi!”
“Hả? Ngủ cả ngày,Kiều gia là sao thế? cô ấy bị bệnh sao?“ u Dương vừa kinh ngạc vừa quan tâm hỏi.
Từ Nhiễm ở một bên cười trộm, trong lòng nghĩ, u Dương thật ngốc!
“Đợi cô ấy thức dậy tôi hỏi cô ấy!” Lục Bắc Kiêu chỉ quăng ra được một câu như thế.
“Ồ! Lục giáo quan, chung tôi không cách nào đến chăm sóc cô ấy, anh nhớ chăm sóc cô ấy nhiều một chút! Như thế nhé, chúng tôi còn có lớp học!” u Dương vội nói.
Vừa tắt điện thoại, u Dương nhìn thấy An Hân và Từ Nhiễm đang ở một bên cười trộm,”Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Kiều gia a, thảm rồi!”
u Dương lúc này mới hiểu rỏ, Kiều gia của bọn họ vì sao lại dậy muộn, hơn nữa cả ngày nay lại dậy không nổi!
Kiều gia bình thường cũng không hay kể về chuyện của Lục giáo quan lắm?!
Diệp Kiều phải thử rất nhiều lần, cố gắng rất nhiều lần mới mở nổi mắt, lại mệt mỏi trở người dậy, đập vào mắt là ánh nắng vàng muộn chiếu vào từ cửa sổ.
Đợi đã, bây giờ là mấy giờ?
Hôm nay cô có tới 6 tiết học, mà còn là những tiết quan trọng nữa!
Vốn dĩ cơ thể uể oải, liền ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, 5 giờ!
Đây là 5 giờ sáng hay 5 giờ chiều vậy?
Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, trong đầu vẫn còn lơ mơ, lúc này vẫn chưa phản ứng lại, thuận tay cầm điện thoại lên.
“Kiều gia, buổi chiều tiết điểm danh, An Hân mạo danh chị đáp “có”, bị Trâu sư thái bắt được, bà ấy bắt chị thứ hai đi gặp bà ấy! Xin lỗi Kiều gia... chị nghỉ ngơi cho khỏe nhe! Vất vả cho chị rồi!”
“Á ! Á ! Á!” Cô hai tay ôm đầu, phát ra tiếng kêu muốn thủng nóc nhà.
Lục Bắc Kiêu đang ở ngoài sân tập đánh bao cát, nghe tiếng la hét của vợ yêu, tưởng cô gặp ác mộng vội vàng chạy lên.
“Bảo bối à, sao thế?” Lục Bắc Kiêu vừa mở cửa phòng, nhưng cái hoan nghênh anh là chiếc gối đầu bị ném tới, nhưng bị anh nhẹ nhàng gạt ra, tiếp theo đó là khung ảnh cưới để bàn, cái này rất quý không thể vỡ được!
Anh vội vàng chụp lấy!
Diệp Kiêu thấy anh mặt áo ba lỗ màu đen, toàn thân mồ hôi, Lục cầm thú cái tay vẫn còn đang băng bó, thì cả người cô giận run lên, nhưng lại không làm được gì cô!
“Lục Bắc Kiêu!” Cô sử dụng hết sức lực toàn thân hét lên, nhưng vừa hét xong định mắng anh nhưng lại không tìm được từ để mắng! Không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự đáng ghét của tên khốn này!
Lục giáo quan hít mắt yêu thương nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, nhìn cô ngồi trên giường đầu tóc tán loạn, tức giận thở phì phò, “Địa chủ Kiều à, kho lương của nhà đã tràn đầy rồi, bà còn chưa vừa ý? Đáng thương cho tá điền tôi, bốn tháng lương thực đều bị ép cạn rồi!”
Kho lương đầy tràn?
!!!!
Cái tên lưu manh thối này!
Diệp Kiều phản ứng lại, nhịn nụ cười bỉ ối của anh, tức đến mức muốn đem anh băm ra.
Trên đời này sao có người đáng ghét như thế chứ?!