Cô nói không nên lời, ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt trừng to nhìn anh.
“Bảo bối, có phải vẫn chưa vừa ý không? Xem dáng vẻ của em, sức lực lại tràn đầy rồi!” Lục Bắc Kiêu tay cầm một chồng ảnh cưới, cuối người 90 độ, tiến sát mặt cô cười xấu xa nói.
“Cút!” Diệp Kiều nghẹn nửa ngày mới nói được một chữ!
Cô thật sự không tìm được từ nào thích hợp để mắng tên đáng ghét này!
Nhìn cô vợ nhỏ tức giận đến mức muốn giết anh mà không được, nụ cười của Lục cầm thú càng thêm yêu thương, “Bà Lục thật là đáng yêu!” Bàn tay to xoa xoa đầu cô, giống như đang vuốt lồng mèo, “Ngoan, đừng tức giận, ai kêu em làm sai chứ? Coi như cho em mặt mũi, anh đây không tìm thằng nhóc kia gây phiền phức!”
Anh một bên vừa vuốt đầu cô, vừa vổ về.
Mặt Diệp Kiều đỏ lên, hai mắt trừng to nhìn anh không nói câu nào.
“Một cặp thanh mai trúc mã sao? Bảo bối à, lúc trước hai người thật sự có nói chuyện yêu đương sao?” Nghĩ đến chuyện này thật sự muốn xiên cho thằng nhóc kia mấy lỗ.
“Không đúng... em mới 12 tuổi đã đến thành phố J rồi...” Lục Bắc Kiêu tự lẩm bẩm, hai mắt xoay trong nhìn cô vợ nhỏ xinh đẹp giận đến cực điểm, “ Bảo bối của anh 12 tuổi về trước, béo tròn ụt ịt, còn là trẻ con, tên tiểu tử nào khẩu vị cũng nặng thật!”
“Đó gọi là tình yêu chân chính!” Diệp Kiều cuối cùng cũng phun ra được một câu.
Gương mặt người nào đó đang tràn ngập yêu thương phút chốc liền biến đổi!
“Diệp Kiều Kiều! Em dám nói lại lần nữa xem!”
“Đó là tình yêu chân chính, lúc đó em béo tròn quê mùa, Tiện Tiện cũng thích em!” Cô chính là cố ý nói, cho tức chết tên biến thái này, nói xong câu đó cô liền quay người định chạy.
“Diệp Kiều Kiều, em qua đây cho ông!” Bình giấm to vỡ rồi, sắc mặt anh đen lại, Diệp Kiều nằm ở trên giường không ngừng lùi lại phía sau, anh túm lấy tay đổ kéo lên qua đầu, hai chân của Diệp Kiều không ngừng vùng vẫy.
“Lục Bắc Kiêu! Anh là ác nhân tội lỗi chồng chất!” Giống như tối qua lúc anh cố ý đề cô và Tiện Tiện ngã với nhau, cô thật sự muốn xé rách khuôn mặt tuấn tú của anh ra.
“Diệp Kiều Kiều! Em muốn chết à? Tình yêu chân chính? Rắm chó gì! Một đứa nhóc mới 10 tuổi mà hiều cái gì! Còn nói cái gì mà tình yêu chân chính? Có bản lĩnh em kêu thằng tiểu tử tóc vàng đó cướp em từ tay ông đây xem hắn có dám không?” Anh đen mặt nguy hiểm nói.
Diệp Kiều hơi hối hận, anh đã vượt qua nửa cái giường, cố gắng tấn công cô từ phía sau, cô lập tức bò qua phía bên kia giường.
“Cho hắn ta cơ hội, hắn ta cũng không dám, cũng không có bản lĩnh đó!” Anh đen mặt, tiếp tục nói, nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ, câu nói đõ đã chọc đến anh rồi.
Thấy anh đến, Diệp Kiều vội chạy qua bên kia chiếc giường lớn, chỉ là lần này, vẫn chưa kịp bò qua bên kia đã bị anh túm lấy chân kéo lại.
“Lục Bắc Kiêu! Anh đừng có đụng đến em!” Cô hét lên, nhưng đã bị anh ôm chặt, mặt úp xuống giường.
“Diệp Kiều Kiều! Em được đó! Dám trước mặt anh nói tình yêu chân chính! Dám nói như vậy chắc chỉ có em! Không đụng đến em đúng không? Được thôi…” Lục Bắc Kiêu nói xong thì ngồi ở mép giường, vén váy cô lên để cô nằm ngang đùi mình.
“ Vậy thì đánh mông!” Ngay khi giọng nói của anh kết thúc, thì bàn tay to thô ráp kia đã đánh vào cái mông hồng đào của cô.
Bốp bốp bốp!
Cảnh này, bà Lục bị ông Lục bắt nằm sấp trên đùi, đánh vào mông.
Trong lòng Diệp Kiều như có một ngàn ngọn cỏ lướt qua.
“Lục Bắc Kiêu! Anh dừng lại cho em!” Đều này còn khó chịu hơn cả ở trên giường nữa.
Thế này đối với cô mà nói quả thật là sỉ nhục!
Chính là sỉ nhục!