Những ngày này, những y tá, hộ lý trong bệnh viện đều biết Lục giáo quna nghiêm khắc nhưng đối với vợ rất nghe lời, không dám phản kháng! Nếu bọn họ biết, bà Lục, người mạng mẽ, khí thế trong mắt bọn họ ở nhà bị Lục giáo quan đánh vào mông…
“Lục Bắc Kiêu! Anh tiêu rồi! Sau này em mà tha thứ cho anh thì em không mang họ Diệp nữa!” Cô tức giận nói, anh thế mà lại dám đánh vào mông cô.
“Anh thế này gọi là bạo lực gia đình! Em phải đem chuyện này ra tòa quân sự tố cáo anh!”
“Tố cáo anh? Nói với người khác em ở nhà bị đánh vào mông sao? Đi đi! Ông đây dám đứng trước tòa đánh em nữa đấy!” Lục Bắc Kiêu hừ lạnh một tiếng, anh đã nhẹ tay hơn rất nhiều rồi đấy!
Biết anh ghét nhất là cái gì mà cô còn cố ý dám nhổ râu cọp nữa!
! ! !
Diệp Kiều bị chặn họng, càng tức hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ lến không nói lời nào,
“Bảo bối à, sau này em còn dám nói lời như vậy nữa không?” Bàn tay thô to nhẹ nhàng mơn trớn vết đỏ trên mông cô, anh nhẹ giọng hỏi, giống như dã thú vuốt ve con mồi nhỏ bị anh thuần hóa.
Diệp Kiều cắn răng không nói lời nào.
“Tình yêu chân chính cái rắm chó gì! Đó là suy nghĩ mộng mơ của đứa trẻ chưa lớn! Cái gì gọi là yêu, hắn ta đều không hiểu, chỉ giỏi nói ngoài miệng thôi!” Anh lại nói, trên thực tế, nha đầu này và tên tóc vàng lúc nào cũng như hình với bóng, một bước không rời đi gây chuyện, đều này làm anh ghen tị muốn điên!
Cho dù anh biết đó không phải là tình yêu!
Diệp Kiều vẫn không nói lời nào!
Lục Bắc Kiêu quay người cô lại, thì nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng đang thờ phì phò, hai mắt trừng to nhìn anh.
“Vẫn không phục?” Anh nhếch miệng lên, nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Kiều rất muốn nhổ vào mặt anh!
“Không phục cũng phải phục!” Anh trầm giọng nói, đặt cô nằm trên giường.
Diệp Kiều oán hận nhìn anh, cầm lấy điện thoại, không sợ chết tìm số điện thoại của Tiện Tiện, lại phát hiện số của anh ta mất rồi, dùng đầu ngón nhân suy nghĩ cũng biết là vì đâu mà mất.
“Sau này không cho phép liên lạc nữa!” Anh hình như nhìn ra cô muốn làm gì, trầm giọng nói, “Anh cho người nói với bên truyền thông, sau này không cho phép viết bất cứ tin gì liên quan đến em và tên tiểu tử đó nữa!”
Bạo quân còn khống chế cả dư luận nữa!
Ha ha…
Chẳng qua là cô cũng không hi vọng mình và Tiện Tiện xuất hiện bất kì tin gì nữa!
Nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh.
“ Bà Lục à, em ngủ tiếp hay là cùng anh đến đại viện thăm ông bà?” Sắc mặt Lục Bắc Kiêu cuối cùng cũng khôi phục như thường, trầm giọng hỏi.
Tên khốn này, anh không phải là nên quay lại bệnh viện sao, còn muốn tiếp tục ở đây?
!!!
Lười quản anh, cũng lười để ý!
….
“Kiều Kiều à, con ăn chậm một chút, đừng ngốn như thế! Kiêu Kiêu, con làm cái gì mà để vợ con đói như thế!” Bà cụ Lục thấy cháu dâu đói đến như thế, vội vàng trách móc cháu trai mình.
Lục Bắc Kiêu nhếch môi cười, yêu thương nhìn cô vợ nhỏ: “Con kêu cô ấy ăn cơm, nhưng lúc đó cô ấy nói không có khẩu vị.”
Nha đầu này, anh hầm canh cho cô, nấu bàn tiệc đầy cá thịt đem đến trước mặt cô, cô một miếng cũng không ăn, còn giận anh mà?
Diệp Kiều không thèm nhìn anh, chỉ cười híp mắt nói với bà cụ, “Bà nội, là dì giúp việc nhà ta nấu cơm ngon đó!”
Lục Bắc Kiêu: ”…”
Ý tại ngôn ngoại, là đang nói anh nấu không ngon sao?!
Nha đầu này! Thật sự giận anh rồi!
“Cũng đúng, thằng nhóc thô kệch này làm sao mà nấu ngon! Uổng công mẹ chồng con ở trước mặt ta còn khen nó nấu ăn ngon! Tên nhóc này, không thương vợ bằng ông nội và cha chồng con rồi!” Bà cụ ghét bỏ nhìn cháu trai lớn của mình.
Diệp Kiều đang uống cháo ngô, nghe thấy thế thì vội vàng gật đầu, mông cô còn đang đau đây nè, toàn thân ê ẩm, đang cay lắm đây.
Nha đầu này! Còn dám gật đầu!