Anh không có bà nội và ông nội thương?
Lục Bắc Kiêu trầm mặt xuống liếc nhìn Diệp Kiều ngồi ăn cơm bên cạnh, nhưng đáng tiếc bà Lục không thèm nhìn lại anh một cái.
“Bà nội à, có cần con trổ tài nghệ cho bà xem không?” Người nào đó không phục, lớn tiếng nói.
“Kiêu Kiêu, con đừng có mà khoe khoang nữa!” Bà cụ bộ dạng không tin, “Kiều Kiều, nếu con thích ăn cơm nhà bà nội thì sau này đến thường xuyên đi, dù sao cũng ở cùng một thành phố, cái tên khốn này một năm về nhà được mấy lần đâu, con ở ngoài một mình cũng quá vất vả rồi!”
“Ấy! Ai khoe khoang chứ? Con mới không trổ tài cho nội xem, tài nghệ của con chỉ cho vợ con thấy!” Lục Bắc Kiêu xấu tính nói.
“Trổ tài thì được cái gì? Kiều Kiều không phải đói sắp chết đấy sao?” Bà cụ không nể nang gì nói.
Lục Bắc Kiêu: “....”
“Bà nội ngốc!” Không thấy nha đầu này đang giận dỗi anh sao?
“Thằng khốn này! Nói chuyện với bà nội vậy đó hả?!” Ông cụ thủ trưởng Lục nãy giờ không nói gì, trở đầu đũa gỏ vào đầu anh, nghiêm khắc nói.
Bà cụ ngốc là để cho thằng nhóc nhà ngươi gọi sao! Chỉ có ông già này mới được gọi!
Lục Bắc Kiêu: “...”
“Chính thế! Không trên không dưới! Cách gọi này chỉ có ông nội mới được gọi bà nội như thế!” Diệp Kiều cố ý thêm dầu vào lửa, muốn xem anh xẹp xuống như thế nào khi bị ông bà nội dạy dổ!
Lúc này bà cụ cũng nhìn ra là cháu dâu đang chống đối lại cháu trai bà!
“Lục Bắc Kiêu! Con lại bắt nạt Kiều Kiều phải không? Con một người đàn ông cao lớn lại đi bắt nạt vợ mình, truyền ra ngoài còn không mất mặt? Thể diện Lục gia chúng ta sẽ bị con làm mất sạch!” Bà cụ khởi đầu trách móc anh.
“Bà nội... Anh ấy bặt nạt con!” Diệp Kiều nói, bộ danh muốn khóc, “Anh không nghe lời con, tay anh bị thương còn chưa khỏi đã xuất viện, còn đánh bao cát! Con nói anh ấy, anh ấy còn muốn đánh con!”
!!!!
Lục Bắc Kiêu đen mặt, trừng mắt nhìn người không phân biệt trắng đen tố cáo bà cụ.
“Diệp Kiều Kiều! Em có giỏi nói ra anh đánh em như thế nào? Vì sao lại bị đánh?”
“Lục Bắc Kiêu! Cái tên khốn này, còn muốn đánh phụ nữ? Phản rồi phản rồi!” Bà cụ khi còn trẻ làm chủ nhiệm hiệp hội phụ nữ quân khu, là người thuộc chủ nghĩa nữ quyền, đứng lên muốn đi tìm cái gậy.
Lục Bắc Kiêu đứng lên muốn chạy, “Bà nội! côn đánh cô ấy chổ...”
“Lục Bắc Kiêu!” Diệp Kiều sợ anh nói chuyện đánh mông cô, liền vội ngăn lại, anh mà dám nói ra thì dù tới chết cô cũng không tha thứ cho anh!
Lục Bắc Kiêu nào dám nói nữa!
Bà cụ đuổi kịp anh, đánh cho anh mấy gậy.
Đánh rất hay! Đánh chết anh càng tốt!
Diệp Kiều đắc ý nhìn anh bị bà nội đánh, trong lòng cực kì thoải mái.
“Còn không mau mau xin lỗi Kiều Kiều! Con làm phản rồi!” Bà cụ sau khi đánh cháu trai mình còn lớn tiếng bắt anh xin lỗi.
Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn Diệp Kiều cười đắc ý trên nỗi đau của người khác.
“ Thằng khốn này! Còn dám trừng mắt với Diệp Kiều nữa, anh là cái thể loại gì mà còn đánh phụ nữ nửa!”
“Con không có đánh cô ấy! Là tại cô ấy không nghe lời, con...”
“Lục Bắc Kiêu!” Nhìn thấy anh phản bác, Diệp Kiều lại lên tiếng, “Bà nội, là anh ấy làm rồi mà còn không dám nhận!”
Diệp Kiều bộ dáng tủi thân nói.
“Cái thằng khốn này! Làm còn không dám nhận?! Kiều Kiều cô vợ tốt như vậy, con còn dám bắt nạt, con đó!” Bà cụ lại sổ ra một tràn, Lục Bắc Kiêu có miệng mà khó cãi!
Chỉ còn cách trừng mắt nhìn Diệp Kiều, nhưng anh càng trừng, bà cụ đán càng lợi hại, Diệp Kiều cũng càng thêm hả dạ.
Đến lúc xem tivi Lục Bắc Kiêu bị cho ra rìa, ai cũng không để ý đến anh.
“Diệp Kiều, em chạy đi đâu? Quay lại!” Vừa ra khỏi viện của ông bà nội, Diệp Kiệu vội bước nhanh về phía viện tử gần đó.
Vợ của anh muốn quay về nhà mẹ đẻ mình sao? Không có cửa đâu! Lục Bắc Kiêu bước nhanh lên phía trước, kéo lấy tay cô, đi về phía xe!