Trong văn phòng công ty luật, trên bàn đặt 20 vạn, đặt trước mặt Hoa Nhụy,
Thư Dư nghe xong lời Hoa Nhụy tức giận không nơi phát tác.
“Ai nói là đến xin lỗi cô?! Hoa Nhụy, chuyện này đối với một đứa từ trên núi xuống như cô, chẳng phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao? Tổn thất gì cũng không có, chỉ một chút mà có 20 vạn! Cô nên cảm kích tôi mới phải!” Thư Dư kích động nói.
“Cô Thư! Cô bình tĩnh chút!” Luật sư của Thư Dư vội nói, chuyện của Hoa Nhụy là do ông ta đề nghị, cũng là ông ta đề nghị xin lỗi Hoa Nhụy, mong được cô bỏ qua, như thế thì được tuyên trắng án là không thành vấn đề.
Nghe Thư Dư nói, Hoa Nhụy cười lạnh, “Thư Dư, cô cuối cùng có xin lỗi không?”
“Thư Dư, cũng chỉ là một câu xin lỗi, con mau nói đi!” Mẹ Thư Dư cũng nói, chuyện này Thư gia đã đánh mất hết mặt mũi rồi, để Thư Dư không ngồi tù, không lưu án tích, làm ảnh hưởng đến cô thì không mất mặt không được! Đó là một vết nhơ trong cuộc đời.
Nhưng, Thư Dư một người kiêu ngạo như chim khổng tước làm sao có thể nói xin lỗi với Hoa Nhụy chứ?!
“Để tôi xin lỗi cô? Nằm mơ đi! Hoa Nhụy, cô rốt cuộc có muốn lấy tiền không? Nếu cô không lấy thì sao này không có cơ hội nữa đâu! Có số tiền này sẽ cải thiện cuộc sống của cô rất nhiều, ít nhất là sinh hoạt phí! Cô cho rằng người của Diệp gia thật sự tiếp nhận cô sao? Bề ngoài thì tiếp nhận, trong lòng họ thì sao? Cô và Diệp Thành ở bên nhay, không cảm thấy tủi thân sao? Hoa Nhụy, người cần có tôn nghiêm!” Thư Dư nhịn không được tức giận nói.
Cô ta đang kiêu ngạo vì biết mình sẽ không bị kết án!
Cô không tin Diệp Kiều có bản lĩnh đem trắng thay đen, Thư Dư cô tuy rằng có phạm tội xúi giục nhưng chưa thành đó!
Cô cũng không tin, Hoa Nhụy trước một khoản tiền lớn đến 20 vạn mà không động lòng.
Thư Dư đi đến trước mặt Hoa Nhụy, cầm lấy một tờ 100 tệ, “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp cô, người Diệp gia sẽ không biết cô cầm lấy khoản tiền này! Đem tiền này mua quần áo đpẹ, trang sức, túi này túi nọ, như thế đứng bên Diệp Thành cũng thấy xứng đôi hơn!”
“Cô hiện tại chưa từng tiêu một đồng nào của Diệp Thành? Những người xuất thân con nhà nghèo đều tôn nghiêm như vậy?” Thư Dư lại nói tiếp.
Trên miệng thì nói giữ bí mật, một khi Hoa Nhụy nhận khoản tiền này, cô sẽ đề người Diệp gia biết Hoa Nhụy là loại mặt hàng gì!
Hoa Nhụy vẫn bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, đứng dậy, “Thư Dư, tôi hỏi cô lần cuối, rốt cuộc cô có xin lỗi không?”
“Cô Hoa Nhụy, cô đừng gấp, tôi sẽ khuyên đương sự của tôi.”
“Luật sư Lý! Tôi không cần phải xin lỗi cô ta! Đã cầm tiền của chúng tôi còn bắt xin lỗi cái gì!” Thư Dư hung ác nói.
“Ai muốn nhận tiền của cô? Tôi hôm này đến không phải vì khoản tiền này của các người! Tôi muốn nói cho các người biết, Hoa Nhụy tôi cho dù nghèo đến chết, cũng không cần một phân tiền của các người, tôi sẽ không bỏ qua cho hành động độc ác của Thư Dư cô, nếu tôi không phản kháng, tôi không có băng ghi âm, thì hôm nay tôi là người mất đi sự trong sạch và uy tín của mình!” Hoa Nhụy vổ mạnh lên bàn mộ cái, hung hăn nói.
“Hoa Nhụy! Cô đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Có Diệp Kiều chống lưng cho cô thì làm sao chứ!” Tiếng của Thư Dư còn chưa lắng xuống đã nghe một tiếng “Cạch”.
Cửa phòng bị ai đó một chân đạp mở ra.
Người của Thư gia đều sững lại, thấy Diệp Thành giận dữ đứng ở cửa.
“Thư Dư! Rốt cuộc ai cho cô lá gan dám bắt nạt người của tôi?!” Diệp Thành sắc mặt u ám, giọng nói lạnh lùng, vừa nói xong liền đi về phía Hoa Nhụy