Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 622 - Chương 622:

Chương 622:

Bà cụ Thư nghe con trai làm giám đốc ngân hàng của mình nói, bị dọa tới tay chân run rẩy, tai ù mắt hoa, đầu váng vấp! Thư gia nhà bọn họ cũng không phải là đại môn hộ gì, nếu con trai lớn của bà ngã xuống, thì thế lực của Thư gia sẽ yếu đi rất nhiều! Ngân hàng này hai năm nay cho phép không ít khoản vay khó đòi, nếu đều tra thì chỉ cần một câu nói thôi.

“Mẹ à, mẹ có nghe không? Mau cho người xin lỗi bồi thường đi!” Thư Đồng Hỉ thúc giục, “Các người gây ra chuyện gì có con rồi chứ? Không việc gì lại đi đắc tội người Diệp gia? Phía trên đính danh chỉ định là con đắc tội là Diệp Thành!”

Lúc này bà cụ Thư mới hồi thần lại.

Bà nhìn Diệp Thành đang dựa vào bàn, hai tay khoang lấy ngực, nhếch miệng cười.

Thằng nhóc này từ khi nào lại có bản lĩnh lớn đến vậy? Bà luôn cho rằng Diệp Thành ở Diệp gia chỉ là một công cụ, mà người Diệp gia sẽ không chống lưng cho bạn gái nói, trừ Diệp Kiều ra.

“Tốt! Tốt lắm!” Bà cụ trả lời, tay run run trả điện thoại lại cho Thư Đồng Khánh.

“Thư Dư!” Bà nhìn Thư Dư bộ dáng không biết sống chết, nghiêm khắc gọi, tay cầm gậy chống gỏ gỏ lên đất.

“Bà nội! Xảy ra chuyện gì?” Thư Dư không phải là không thấy thay đổi trên mặt bà cụ, hoài nghi hỏi.

Lúc này Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu cũng xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy Diệp Kiều, Thư Dư âm thầm nắm chặc tay, người cô ta căm hận nhất chính là cô ta!

Cô và Lục Bắc Kiêu mặc áo khoát tình nhân, tay nắm tay cực kì ân ái.

“Thư Dư! Con mau xin lỗi Hoa Nhụy!” Bà cụ Thư trầm giọng nói, vẻ mặt đanh thép không cho cô cơ hội phản bác.

“Bà nội! Con" Trước mặt Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu và Diệp Thành, bắt cô xin lỗi Hoa Nhụy, cô ta không làm được, cô ta không bỏ được mặt mũi này.

“Thư Dư! Mau xin lỗi người ta!” Thư Đồng Khánh cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, lớn tiếng quát.

Khóe miệng Diệp Kiều nhếch lên, hai mắt liếc qua liếc lại Thư Dư, đây là cô gái không thấy quan tài không đổ lệ mà! Người của Thư gia thật đáng ghét, cố ý truyền tin cho người Diệp gia, để bọn họ tưởng Hoa Nhụy là cô gái hám tài. Vừa nãy người của Diệp gia ở phòng bên cạnh cả, là bà cô lớn mua chuộc nhân viên sự vụ ở đây, để điện thoại nối thông cho bọn họ, cho nên đã nghe hết tất cả mọi chuyện.

Hoa Nhụy không như bọn họ tưởng mà vì 20 vạn bỏ qua cho Thư Dư.

“Tôi, tôi...” Thư Dư biết chắc đã xảy ra chuyện gì lớn rồi nhưng cô ta vẫn không tình nguyện xin lỗi Hoa Nhụy.

Bà cụ Thư đi đến đem gậy đánh mạnh vào Thư Dư, “Mau xin lỗi đi! Con nha đầu thối này! Gây ra lớn chuyện như vậy còn không biết nhận sai!”

Gậy này đánh mạnh lúc Thư Dư không có chuẩn bị gì liền trực tiếp quỳ trên đất.

“Thư Dư! Con mau nói đi!” Mẹ Thư Dư cũng vội thúc giục.

“Tôi, tôi...”Thư Dư bò dậy, nhìn Hoa Nhụy, để một cô tiểu thư như cô mà lại xin lỗi một đứa từ trên núi xuông giống như Hoa Nhụy sao, cô cũng không thể nào nói ra khỏi miệng, liền hướng ra cửa rời đi!

“Thư Đồng Khánh, kéo nó về cho tôi!” Bà cụ Thư quả thật tức sắp chết, lớn tiếng quát.

“Thư Dư! Con hiểu chuyện chút có được không? Chức giám đốc ngân hàng của bác con sắp không giữ được nữa rồi! Đây đều là do Diệp Thành làm đó!” Thư Đồng Khánh kéo con gái lại thấp giọng nói.

“Thư Dư! Con mau quỳ xuống!” Căn bản không đợi Diệp Thành ra tay, bà cụ Thư gia đã tự mình ra tay, dùng gậy đánh vào bắp chân của Thư Dư lớn giọng quát.

Mà Thư Dư nghe chức giám đốc ngân hàng của bác mình sắp không giữ được nữa, tay chân run rẩy, “Cạch” một tiếng quỳ trước Hoa Nhụy.

Bình Luận (0)
Comment