Bà cụ Thư nói là sự thật, lúc đầu bà cũng cho rằng là Diệp Kiều cố ý phá hoại chuyện của Thư Dư và Diệp Thành, mới cố ý giúp Thư Dư đối phó Diệp Kiều, nếu bà biết sự thật là như thế này, thì sẽ không bao giờ có chuyện nối giáo như thế.
Thư Dư bị đánh nằm bẹt xuống đất, thảm hại vô cùng nhưng không có ái đồng tính cô, thương tiếc cho cô.
Đây đều là do cô ta tự tìm lấy!
“Thư Dư! Sao con lại như thế này! Sao lại làm ra chuyện đáng khinh như thế!” Mẹ Thư Dư cũng tức giận nói.
“Còn không phải sao! Con gái bảo bối của các người, trong lòng nghĩ anh tôi không xứng với cô ta, nhưng bên ngoài vẫn nghĩ mọi cách tiếp cận anh tôi!” Diệp Kiều trào phúng nói, “Thư Dư, cô nói thẳng ra hết đi.”
“Tôi đối với Diệp Kiều oán hận, vừa hay cô ta cần một khoản vay, tôi liền...” Thư Dư bò dậy, quỳ lên, lại đem chuyện ngáng chân Diệp Kiều như thế nào, xúi giục hãm hại Hoa Nhụy ra sao, toàn bộ đều nói hết.
Sau khi nghe Thư Dư khai hết, bà cụ Thư cho cô ta thêm mấy gậy, “Cô còn cho rằng Diệp Thành không xứng với cô? Thư Dư, cô đến cả tư cách xách giày cho người ta còn không có cô có biết không? Cô còn có lá gán bắt nạt bạn gái người ta, rốt cuộc ai cho cô lá gan này?! Bà nội này của cô không cho! Thư gia cũng không cho! Cô chính là không biết trời cao đất dày!”
“Đúng, là con không biết tự lượng sức! Tự cho là đúng!” Thư Dư cuối thấp đầu, thành thật nói.
Thư gia tiêu rồi thì cô cũng tiêu luôn!
Không có Thư gia làm hậu thuẩn cô cái gì cũng không có!
“Diệp thiếu gia, Thư Dư này, cái nên nhận sai nó đã nhận hết rồi, cậu đại nhân đại lượng xem xem có thể bỏ qua cho chúng tôi không?” Bà cụ Thư đứng trước mặt Diệp Thành hỏi.
“Các người hỏi người trong lòng tôi và em gái tôi xem! Xem bọn họ có tha thứ cho các người không! Diệp Thành tôi nghe theo bọn họ!” Diệp Thành trầm giọng nói.
Bà cụ Thư lập tức nhìn về phía Diệp Kiều và Hoa Nhụy: “Diệp tiểu thư, Hoa tiểu thư, hai người đại nhân đại lương a!”
“Bà cụ, tôi không phải là đại nhân vật gì, tôi chỉ là cô gái có thù tất báo!” Diệp Kiều trực tiếp cắt ngang lời bà cụ, hừ lạnh, ghét bỏ nhìn Thư Dư quỳ trên mặt đất, “Cơ hội, tôi không biết đã cho cháu gái bà biết bao nhiêu lần rồi, là cô ta tự tìm đường chết! Còn có các người, nếu không phải hôm này anh tôi nhờ đến cấp trên ép các người, các người có dể nói chuyện như thế sao!”
Bà cụ Thư bị Diệp Kiều chặn họng, lại nhìn về phía Hoa Nhụy.
“Thư Dư, bà cụ, tôi cực kì không muốn tha thứ cho các người, còn muốn một ngày nào đó trong tương lai khi nhớ đến chuyện này, các người sẽ cảm thấy mình ngu xuẩn và vô tri như thế nào!” Cô phải trờ thành người có thế sánh vai với Diệp Thành, đánh thẳng vào mặt bọn họ.
Hoa Nhụy cực kì không khách khí nói.
Bà cụ thư cả người lung lai, thiếu chút nữa ngất đi.
“Hai vị tiểu thư, hai người đừng so đo với nha đầu không biết trời cao đất dày này!” Bà cụ Thư đuỗi theo hai người không ngừng cầu xin, nhưng bọn họ quay đầu cũng không quay lại.
Bà cụ Thư quay lại chổ Thư Dư, nắm lấy đầu cô, dừng sức giáng xuống cho cô ta hai cái bạt tay.
“Cô ngồi tù đi! Mặt mũi bà già này vì cô mà mất hết rồi! Hiện tại nghĩ lại quả thật là rất mất mặt! Cái loại như cô còn có bản lĩnh đi chọc tổ ong vò vẻ như thế nữa!” Bà cụ không ngừng mắng cô, mắng một hồi tức quá ngất đi...
Diệp Thành dẫn Hoa Nhụy đi qua phòng bên, bà cô và mọi người đều ở đây, đối với biểu hiện lần này của bọn họ Diệp Thành cực kì không vừa ý! Trong lòng bọn họ nhìn không vừa mắt Hoa Nhụy, chuyện lần này cô bị ăn hiếp bọn họ chỉ đứng một bên nhìn.