Hoa Nhụy nhìn người nhà Diệp gia, bất giác căng thẳng, cô làm sao mà không biết thái độ của Diệp gia đối với cô chứ... tay lại bị Diệp Thành nắm thật chặc, cô có thể cảm nhận được sức mạnh trong này.
“Các bà cô à, con và Hoa Nhụy muốn đi đăng ký, các người đừng kích động, chuẩn bị một bao lì xì thật to là được rồi!” Nói xong anh muốn dẫn Hoa Nhụy đi, cực khí thế ngang ngược, không có ai có thể can thiệp vào chuyện anh muốn cưới Hoa Nhụy cả!
Các bà cô đều sững người lại!
Đến cả Hoa Nhụy cũng ngây ra, đăng ký? Làm sao có thể? Cô làm sao mà thông qua thẩm tra chính trị chứ? Lấy bối cảnh của cô làm sao mà qua được chứ?
Mà Diệp Kiều lần đầu tiên cảm nhận được sự ngang ngược của anh trai thối của mình.
Đàn ông à, nên đứng trước người phụ nữ gánh vát hết tất cả, Hoa Nhụy từ trước tới nay luốn gánh vát hết tất cả chất vẫn, áp lực đến từ Diệp gia và các nơi khác nữa.
“Diệp Thành, cậu nghiêm túc đó sao?”
“Diệp Thành, hôn nhân là chuyện đại sự, không được làm càng!”
“Chẳng lẽ cậu muốn rời quân ngũ sao?”
“Tôi đương nhiên là nghiêm túc! Cũng không cần rời quân ngũ! Bà cô cả, bà cô hai, cô cả cô hai! Diệp Thành con ở trong lòng mọi người vô dụng như thế sao? Con nếu đã có người con muốn lấy, không ai có thể can thiệp được! Con và Hoa Nhụy chỉ có duy nhất một vấn đề chính là thẩm tra chính trị, chẳng qua là vấn đề này, con đã giải quyết được rồi! Xin các vị trưởng bối sau này toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ cho con và Hoa Nhụy, Diệp đại thiếu gia con muốn phong phong quang quang lấy Hoa Nhụy về nhà!” Diệp Thành nắm chặt tay Hoa Nhụy, nhìn bọn họ nói, “Cũng chính là Diệp Thành con cho mọi người cơ hội tốt để thể hiện đó!”
Xong, anh nắm tay Hoa Nhụy rời đi, Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu cũng lập tức đi theo.
“Đại ca Diệp Thành, trong lòng em anh thật là vĩ đại!” Vào trong thang máy, Diệp Kiều không tiếc lời khen ngợi Diệp Thanh đang dựa vào thang máy.
Nghe em gái nhà mình khen ngợi, trong lòng Diệp Thành như nở hoa, khóe miệng đắc ý nhếch lên.
“Em không có một chút ghét bỏ anh rồi!” Diệp Kiều nói thêm một câu làm khóe miệng người đang đắc ý cứng lại.
“Cái gì gọi là không ghét bỏ! Nha đầu thối này, không phải là nên nói phục anh sát đất sao?” Diệp Thành hơi bực nói.
“Đồng chí Diệp Thành, xin chú ý thái độ của anh với vợ của tôi!” Lục Bắc Kiêu giơ nắm đấm lên uy hiếp.
Diệp Thành liền thủ thế nói, “Đại gia, tôi cũng đang muốn nhân cơ hội cậu bị thương dạy dổ cậu một trận!”
“Lão tử chỉ dùng một tay chúng đánh chết cậu, có tin hay không?” Lục Bắc Kiêu khoa trương nói.
Diệp Thành: “....” Cái này, tốt nhất là nên tin đi.
…..
Trên bục.
“Anh Thành, chuyện kết hôn, anh thật sự nghiêm túc sao?” Hoa Nhụy đối mặt với Diệp Thành hỏi.
Diệp Thành đi lên trước, vòng tay ôm lấy eo Hoa Nhụy, “Đương nhiên, nha đầu ngốc, em cho rằng anh chỉ nói cho vui, trong lòng không nghêm túc sao? Anh đây trong khoảng thời gian này đều là vị chuyện kết hôn của chúng ta mà âm thầm nổ lực.”
“Diệp Thành, em biết chính ủy quân bộ cũng đã tìm đến anh, bọn họ chắc chắn không đồng ý để cho anh lấy em đâu! Em không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh!” Tối hôm đó cô cả nói với ông nội Diệp cô đều nghe cả rồi.
Cho nên chuyện này cô còn nãy sinh ra ý nghĩ từ bỏ Diệp Thành trong đầu...cô thậm chí còn điền xong đơn xin ra nước ngoài đào tạo rồi.
Nghe Hoa Nhụy nói, Diệp Thành lại thấy đau lòng cho cô lại muốn cười, “Ai ảnh hưởng chứ? Chính ủy có tìm đến anh, cũng giao cho anh một nhiệm vụ gian khó, anh hoàn thành thì có thể lấy em về! Đấy là bản lĩnh cua anh! Hơn nữa chuyện đối phó Thư gia lần này là quan hệ của tự mình anh!” Anh lần này là đi làm bảo vệ cho thủ tướng kia đó.