Anh rốt cuộc cũng thỏa hiệp với cô!
Anh tức giận đến mức mấy tháng không liên lạc với cô, hại Hoa Nhụy tưởng rằng tình cảm của bọn họ đã kết thúc rồi.
Hai người ôm chặt nhau, Hoa Nhụy rưng rưng nước mắt, giọng anh vang lên trên đỉnh đầu…
“Hoa Nhụy, em nhớ kỹ cho anh, hai năm sau, nếu em không trở về, anh sẽ trói em bắt em về!”
“Không được phép tiếp xúc với người khác giới! Không được phép quên anh! Biết không?”
Hoa Nhụy liên tục gật đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống: “Sẽ không đâu, nhất định sẽ không! Diệp Thành, anh phải chờ em! Không được đi xem mắt!”
“Nhóc con thúi! Diệp Thành anh là loại người như vậy sao?”. Anh cắn răng nói, buông cô ra, lấy kính râm xuống, một tay giữ cằm cô, không để ý những hành khách qua lại, anh đã mạnh mẽ hôn Hoa Nhụy!
Diệp Kiều ở cách đó không xa vui mừng nhìn cảnh tượng này, mấy người khác đã sớm quay lưng lại rồi.
“Em tưởng rằng, anh không cần em nữa…”. Lúc buông ra, Hoa Nhụy vừa khóc vừa nói.
Diệp Thành trừng cô, lập tức móc từ trong túi ra một cái hộp trang sức nhỏ và mở ra, bắt lấy tay Hoa Nhụy, thẳng thừng đeo một chiếc nhẫn nạm kim cương lên ngón giữa của cô, Hoa Nhụy nhìn chiếc nhẫn trên tay, khóc càng dữ hơn.
“Bất cứ lúc nào cũng không được tháo xuống! Nhớ kỹ cho anh, em là vợ chưa cưới của Diệp Thành anh!”. Diệp Thành trầm giọng ra lệnh.
Hoa Nhụy cảm động đến mức không ngừng gật đầu, Diệp Thành thật sự không chịu nổi, lại ấn cô vào lòng: “Hoa Nhụy bé nhỏ, về sớm một chút, trở về là kết hôn, sinh con trai cho anh!”
Hoa Nhụy vốn dĩ đang cảm động, bỗng nín khóc mỉm cười, khuôn mặt cũng đỏ hơn: “Anh em hai người sao đều gấp gáp muốn con trai thế!”. Cô cười nói.
Diệp Thành: “…”
Hình như là vậy!
Anh dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Hoa Nhụy, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Hai năm sau em dám không về, anh sẽ giết chết em!”
“Đáng sợ quá, em không về nữa đâu!”. Hoa Nhụy trốn khỏi ngực anh.
“Em dám!”. Diệp Thành tức giận nói, định đuổi theo.
“Không dám! Anh Thành, chờ em trở về nuôi anh!”. Hoa Nhụy lớn tiếng nói, lý tưởng của cô chính là trở thành một người phụ nữ lớn mạnh, bao nuôi Diệp Thành!
Diệp Thành bị cô chọc cười: “Được! Anh chờ!”
Cô nhóc ngu ngốc này!
(N năm sau, Hoa Nhụy thật sự trở thành một người phụ nữ vững mạnh, nuối Diệp Thành như đại ca Diệp nuôi “vịt vương” Lục, Diệp Thành lẳng lơ đeo chiếc đồng hồ nổi tiếng hàng triệu quả thật sướng muốn chết!)
…
Tháng 11, quán trà sữa của bọn họ thuận lợi mở thêm chi nhánh thứ ba.
u Dương và mấy người khác muốn mời Tô Mục lên sân khấu tham gia lễ khai trương của bọn họ, Diệp Kiều bảo bọn họ tự mình liên hệ.
Bao gồm chi phí lên sân khấu bao nhiêu, đều do bọn họ tự nói, cô sẽ không tham dự.
“Ngài Kiều! Chúng tôi nói là bạn của cô, người đại diện của Tô Mục vẫn không đồng ý!”. u Dương tức giận nói.
“Không đồng ý thì thôi, không cần phải xin anh ta!”. Xem ra, Tiện Tiện quyết tâm không muốn dây dưa với cô rồi, nếu không thì làm gì mà không giữ thể diện cho cô như thế…
Khốn nạn thối tha!
Cũng đâu phải cô muốn cầu xin anh ta, đùa gì thế?!
“Chúng tôi còn muốn Tô Mục làm người phát ngôn cho chúng ta nữa!”. u Dương lại nói.
Trong lúc cô đang do dự thì Mễ Khả gọi điện thoại tới.
“Chị Kiều, xin chị mau cứu Tô Mục với!! Anh ấy bị đóng băng hoạt động, vừa rồi còn bị người của sếp Tiết bắt đi!”. Giọng Mễ Khả như sắp khóc, Diệp Kiều nghe vậy thì hơi sửng sốt.
“Mễ Khã! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Diệp Kiều kích động hỏi.
Mễ Khả kể hết toàn bộ những chuyện mà Tô Mục gặp phải mấy tháng qua cho Diệp Kiều nghe, lúc đó Diệp Kiều mới hiểu ra, vì sao đêm hôm đó, Tiện Tiện lại đột nhiên ôm cô, muốn cô về quê với anh…