Bản thân Diệp Kiều còn cảm thấy buồn nôn hơn bọn họ nữa!
Nhưng mà để bảo toàn tính mạng, có thể không buồn nôn được sao? Có thể không?
Vừa rồi không để ý, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra cái khăn quàng trên cổ anh là cái khăn mà cô đã đan cho anh!
Quá xấu! Quá kinh tởm!
Quả thật làm giảm sút giá trị con người của người đàn ông của cô!
!!!
Lục Bắc Kiêu cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, anh cúi người xuống, thân mật dán bên tai cô: “Quay về nộp thuế cho em, địa chủ Kiều ạ!”
Hơi thở nóng rực phả lên vành tai nhạy cảm của cô, Diệp Kiều xao động trong lòng, nhất thời đỏ mặt tới mang tai!
Mấy ngày nay luôn bận rộn chuyện của Tiện Tiện, suýt nữa thì quên thu tiền thuế, kiếp trước, Lục Tiểu Cổn được mang thai gần như là trong thời gian này đây!
Muốn về nhà tạo người với anh quá đi mất.
Chính xác là tạo Lục Tiểu Cổn!
“Sĩ quan Lục và ngài Kiều lại đang ngược đãi bọn mình rồi!”. Nhìn thấy bọn họ thân mật như vậy, u Dương lại không nhịn được mà phỉ nhổ.
Tô Mục đứng bên cạnh, im lặng không nói gì.
“Sĩ quan Lục đeo khăn quàng cổ xấu như vậy, không phải là ngài Kiêu đan cho chứ hả?! Cô ấy còn không biết xấu hổ mà tặng à…”. An Hân lanh mắt nhìn thấy khăn quàng cổ trên cổ Lục Bắc Kiêu, nói khẽ với Từ Nhiễm, nói lớn quá thì sợ bị đánh.
Nhưng mà, hai vợ chồng nhà họ Lục đều có thể nghe thấy.
“Chính tôi đan đấy! Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời Diệp Kiều tôi đan khăn quàng cổ! Sao tôi phải xấu hổ khi tặng nó?!”. Diệp Kiều nói với vẻ mặt tự hào.
“Xấu thật!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện thật sự không chịu nổi nữa, vô cùng ghét bỏ nói.
“Ông xã, xấu sao?”. Diệp Kiều vội vàng hỏi, cô cố ý!
“Đương nhiên là không xấu, vừa rồi đi dọc đường có không ít người hỏi anh mua cái khăn này ở đâu đấy!”. Lục Bắc Kiêu nhìn cô, nhếch miệng lên, vô cùng tự tin nói.
Diệp Kiều quả thật mở cờ trong bụng, hai vợ chồng họ đúng là thần giao cách cảm, cô biết là anh nói như vậy nên cô mới hỏi như thế.
Ngược đãi đám cẩu độc thân này chết hết đi!
“Còn có người mù giống anh á?”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện không sợ chết mà giễu cợt một câu.
“Tiện Tiện! Anh muốn chết à? Dám cãi chồng em như vậy! Lại muốn bị ném qua vai đúng không!”. Diệp Kiều giả vờ giơ nắm đấm trước mặt anh!
Tô Mục không để ý đến cô chút nào, bước ra khỏi cửa thoát hiểm và rời đi trước mặt bọn họ.
…
“Anh Kiêu, cái khăn quàng cổ này thật sự quá xấu, hạ thấp giá trị con người của anh quá! Em muốn dẫn anh đi mua một cái đẹp mắt hơn!”. Chỉ chốc lát sau, Lục Bắc Kiêu cầm trong tay một ly trà sữa ấm áp, Diệp Kiều ôm cánh tay anh bằng hai tay, ra khỏi tiệm trà sữa, cô kéo anh về phía thang máy.
“Nhóc con! Ai nói xấu? Về nhà!”. Anh trầm giọng nói.
Về nhà…
Anh tức giận?! Ghen?! Về nhà muốn hỏi tội, trừng trị cô?
Trong lòng hoang mang, tuy cô cũng rất muốn thu tiền thuế, nhưng mà, không muốn bị anh cưỡng ép nộp thuế!
“Thật sự quá xấu! Mua thêm một cái nữa nha!”. Cô nói muốn đi, nhưng lại buộc phải theo anh đến lối ra.
Dọc theo đường đi, anh lái xe cô, Diệp Kiều ra vẻ ngoan ngoãn thừa nhận cái chết, ngồi bên ghế phụ như cô dâu nhỏ.
“Cục cưng, sao không nói gì?”. Anh vặn nhỏ âm lượng radio lại, dịu dàng hỏi.
Sự bình yên trước cơn giông bão!
Anh càng dịu dàng, cô càng hoảng hốt!
“Xin lỗi anh Kiều!”. Diệp Kiều tỏ vẻ như phạm sai lầm, sợ hãi nói.
“Cục cưng, em xin lỗi anh cái gì?”. Anh giương giọng hỏi, còn quay đầu liếc mắt nhìn cô dâu nhỏ, tiếp tục chăm chú lái xe.
!!!
Cái đồ xấu bụng này! Càng như vậy là càng tức giận và ghen tị! Nhất định là thế!
“Đã đồng ý với anh là không qua lại với Tiện Tiện nữa, mà lại tiếp xúc với anh ấy! Nhưng mà anh Kiêu! Em thật sự không thể không quan tâm đến anh ấy! Huhu!”. Diệp Kiều đang nói thì bật khóc!