Cô khóc thật, thứ nhất là rất sợ cái bình giấm chua cỡ đại này lại nổi bão rồi nghiêm khắc trừng trị cô, thứ hai là cảm thấy uất ức trong lòng! Rõ ràng cô đối xử với Tiện Tiện như một bà dì 38 tuổi đối xử với cháu trai, thế mà hết lần này đến lần khác bị anh “hành hạ” vì Tiện Tiện!
“Không thể không quan tâm? Xa cậu ta là em không sống nổi à?”. Anh vừa đánh tay lái vừa hỏi, nghiêng đầu qua thản nhiên nhìn cô một cái.
“Lần này nếu không có em, anh ấy thật sự không cách nào sống nổi! Anh Kiêu, Tiện Tiện suýt nữa bị một người phụ nữ ngoài bốn mươi sử dụng quy tắc ngầm đấy!”. Diệp Kiều kích động nói, lau nước mắt, kể lại chuyện của Tiết Văn và Tô Mục.
Xe rẽ vào con ngõ nhỏ.
“Còn có người muốn sử dụng quy tắc ngầm với thằng nhóc kia á? Mắt để ở đâu vậy?”. Lục Bắc Kiêu cười như không cười nói, ánh sáng quá mờ, cô căn bản không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, càng không đoán ra tâm tư của anh!
“Đúng vậy! Người phụ nữ đó có lẽ đói bụng ăn quàng!! Trai trẻ trong giới gần như bị bà ta chơi qua hết rồi! Tiện Tiện là liều chết không theo! Bị đóng băng hoạt động hơn nửa năm! Gần đây em cũng mới biết được chuyện này, lúc trước anh ấy bảo trợ lý gạt em, không chịu nói cho em biết, hơn nữa năm trước bọn em thật sự không liên lạc một xíu nào, em thề! Em với anh ấy bây giờ cũng không nói chuyện, chỉ muốn giúp anh ấy một phen thôi! Anh Kiêu, người trong giang hồ phải biết trượng nghĩa có đúng không? Nếu trước đây Tiện Tiện tới thành phố J mà không nhờ vả thì em cũng cho qua đi…”. Cô nhìn anh, nói một cách thành khẩn và nghiêm túc không gì sánh được.
Lúc này xe đã dừng ở cửa nhà bọn họ, Lục Bắc Kiêu tháo dây an toàn ra, nghiêng đầu nhìn cô, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô: “Cục cưng, anh quan trọng hay là nghĩa khí quan trọng?”
“Đương nhiên là anh quan trọng!!”. Nói nhảm, cái này mà cần hỏi nữa sao?
Cô vô cùng kiên định nói.
“Cái miệng nhỏ ngọt thật! Xuống xe!”. Anh cười nói, dứt lời thì đẩy cửa xe ra.
Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, sáng mai cô còn phải đến Thiêm Dực nữa, ngày mai có một nhà đầu tư vô cùng quan trọng muốn đến khảo sát Thiêm Dực, nếu thuận lợi, bọn họ có thể nhận được vòng tài trợ đầu tiên!
“Cục cưng, sao không xuống xe?”. Cửa xe đượcc anh mở ra, Lục Bắc Kiêu đứng ở cửa, cúi người, khoanh hai tay trước ngực, dịu dàng hỏi.
“Anh Kiêu…sáng mai em thật sự có chuyện rất quan trọng…Tối mai anh còn ở nhà chứ?! Tối mai em lại bị anh xử lý có được không?”. Hai tay cô nắm chặt dây an toàn, dè dặt nói, tỏ vẻ đáng thương.
Anh không lên tiếng, khom lưng chui vào buồng xe, tháo dây an toàn ra, trực tiếp ôm cô ra ngoài!
“Cục cưng? Đến bao giờ em mới biết ngoan ngoãn? Sao không có tư tưởng giác ngộ chút nào thế? Trốn tránh có thể giải quyết được vấn đề sao? Hửm?”. Anh ôm cô, vừa đi vừa nói.
Vẫn là giọng nói rất bình tĩnh, nhưng mà câu này đủ để trái tim nhỏ bé của Diệp Kiều run rẩy rồi!
Cứu mạng với!!!
Cô biết là, bình giấm chua bị đổ rồi!
“Anh Kiêu, em không muốn chạy trốn! Tử hình mà còn có thể hoãn thi hành án được mà, chúng ta hoãn thi hành án lại một đêm có được không? Sáng mai thật sự có một nhà đầu tư quan trọng đến khảo sát Thiêm Dực, nói không chừng tương lai trong vòng ba năm Thiêm Dực sẽ…”. Cô thành khẩn nói, đang nói thì bị ánh mắt sắc bén của anh cắt ngang.
Nhóc con, lại hoãn thi hành án?!
Cô đáng yêu như vậy sao!
Vừa mới vào nhà, điện thoại của Lục Bắc Kiêu đã reo lên, anh buông cô ra, lấy điện thoại ra, là một dãy số xa lạ.
“Cục cưng, cho em một cơ hội, lên giường ngoan ngoãn nằm, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút! Đừng giở trò!”. Anh nghiêm túc nói, nói xong thì đi sang bên cạnh nghe điện thoại, Diệp Kiều ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ chính.
“Cho vay nặng lãi, tôi là Tôn Kiếm”. Giọng nói của Bờm Sư Tử Tiện Tiện vang lên.
Thằng nhóc này, còn dám gọi điện thoại tìm anh! Lục Bắc Kiêu đi ra sân, móc ra gói thuốc la, lấy một điếu ngậm lên miệng, móc bật lửa ra châm thuốc.