Thật ra Lục Bắc Kiêu chưa bao giờ nhớ tên thật của Tiện Tiện, nhưng vừa nghe “cho vay nặng lãi” là anh biết người nào ngay!
“Cho vay nặng lãi, tôi thừa nhận miệng tôi đê tiện, nhưng chúng tôi không đê tiện, tôi đã sớm hết hy vọng với cô ấy rồi!”. Giọng nói nghiêm túc của Tôn Kiếm vang lên.
“Cậu dám chưa hết hy vọng sao?”. Anh hít một hơi thuốc, khó chịu nói.
Tiện Tiện: “…”. Anh bị cứng họng, không cách nào phản bác được.
“Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với tôi, cô ấy nể tình đồng hương nên mới giúp tôi! Trước đây lúc làm người đại diện cho tôi, cô ấy thậm chí còn lấy 40% hoa hồng!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện vụng về giải thích cho Diệp Kiều.
“Xem như thằng nhóc cậu vẫn hơi tự giác!”. Anh hừ lạnh nói.
“Tôi không hy vọng chuyện của tôi làm ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng anh!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện vô cùng nghiêm túc nói, từ trước đến nay luôn ăn nói đê tiện trước mặt vợ chồng họ, đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, con mẹ nó đúng là không quen, rất ngượng!
“Nhóc con, cậu cũng đề cao bản thân quá rồi! Trong chuyện tình vững chãi như tường thành của tôi và Diệp Kiều, cậu chẳng qua chỉ là một gia vị thôi! Cậu thật sự cho rằng tôi sẽ vì cái thằng nhóc lông vàng hoàn toàn không tạo được sự uy hiếp gì cho tôi như cậu mà tức giận với cô ấy à?”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng phản bác, giọng điệu đầy châm chọc, mà lại nói toàn là sự thật.
Gia vị này, chẳng phải là giấm chua à?!
Anh cũng biết là bản thân anh có sức chiếm hữu quá mạnh mẽ đối với nhóc con, không cho phép cô tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào, nhưng trước đây anh đều tin tưởng tình cảm cô dành cho anh! Anh càng tin rằng, Diệp Kiều thích anh, đời đời kiếp kiếp sẽ không thể thích một người đàn ông nào khác nữa!
!!!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện cảm thấy mình đang tự rước nhục!
Tốt bụng giải thích cho anh ta, sợ anh ta hiểu lầm Diệp Kiều, kết quả người ta căn bản chẳng xem mình là vấn đề!
“Cho vay nặng lãi, không biết anh có thái độ gì, những gì tôi nên giải thích đã giải thích cả rồi, có nghe hay không, có chấp nhận hay không là chuyện của anh, quấy rầy rồi!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện nói xong là lập tức tắt máy!
Thằng nhóc này, rốt cuộc cũng thông minh một chút đấy!
Nhìn màn hình điện thoại đen thui, Lục Bắc Kiêu nhếch môi.
Trong phòng tĩnh lặng, cửa phòng cũng đóng chặt, nhóc con, lẽ nào lại khóa cửa rồi?
Không phải, Lục phu nhân thông minh lắm, cùng một chuyện ngu xuẩn, sao lại làm lần thứ hai được?
Quả nhiên, chuyển động chốt cửa một chút, cửa phòng đã mở ra, chẳng qua, trong phòng ngủ tối đen như mực, một cái đèn cũng không mở lên!
Lẽ nào muốn đánh lén anh?
Nhưng cô hẳn là phải biết rõ, cho dù võ thuật của cô tốt thì khi ở bên cạnh anh, chẳng qua chỉ là múa máy tay chân mà thôi!
Đợi một lúc lâu cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, anh mới đưa tay lên, “tách” một tiếng, mở đèn tường lên.
“Cục…”. Anh vừa định gọi cô thì nhìn thấy cảnh tượng trên giường, lập tức ngây ngẩn cả người!
!!!
Trên chiếc giường lớn, Lục phu nhân xõa mái tóc xoăn dài như tảo biển, quỳ giữa giường, cúi thấp đầu, hai tay đặt trên đầu gối!
Lục phu nhân quỳ trên giường như nô tì, điều đó không thể làm anh cảm thấy giật mình, điều khiến anh giật mình là cách ăn mặc của cô!
Cả thiên hạ quỳ trên giường, mặc chiếc váy ren chạm rỗng màu đen, ren mỏng như cánh ve, thấp thoáng da thịt trắng như tuyết của cô, vạt váy quá ngắn, khó khăn lắm mới che tới bắp đùi cô.
Càng ngạc nhiên hơn là trên đầu cô còn đeo một đôi tai thỏ bằng nhung thật dài!
Lục Bắc Kiêu nhất thời cảm thấy khó thở, khô nóng khó chịu, tháo cái khăn quàng cổ xấu xí kia xuống!
“Lục bạo quân…không phải, là, là ông xã đại nhân! Ông xã đại nhân, em, em sai rồi! Cầu xin anh tha thứ! Cầu xin anh nhẹ một chút! Cầu xin anh để sáng mai em thức dậy đúng giờ!”. Diệp Kiều quỳ trên giường, cúi thấp đầu, bất chấp thừa nhận sai lầm.
Nữ vương Kiều: Thanh danh cả đời của bà đây! Bị tác giả hủy hoại rồi! Bị hủy hoại rồi! Tôi muốn tiêu diệt cô ta!
Tác giả: Kiều Kiều ngoan, lẽ nào ngày mai cô muốn không xuống giường được sao?