Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại hết sức ấm ức! Thanh danh một đời của Diệp Kiều cô xem như bị hủy hoại rồi!
Nhưng vì ngày mai có thể thức dậy đúng giờ, nữ vương Kiều cô đêm nay không thể không làm nô tì, ngoan ngoãn cầu xin anh, dụ dỗ anh!
Giường lún xuống một cái, người đàn ông chỉ mặc mỗi áo sơ mi ngồi bên giường, anh đưa cổ tay lên tháo đồng hồ ra, cô dâu nhỏ họ Diệp vội vàng bò tới bên cạnh anh: “Ông xã đại nhân, để em!”
Cô nói xong thì lập tức nghiêm túc giúp anh tháo chiếc đồng hồ nổi tiếng hàng triệu kia ra, lỗ tai thỏ mềm mại cọ vào má anh, lúc gục đầu xuống, anh nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp chói mắt trước ngực cô!
!!!
Hầu kết anh run rẩy, hơi thở càng thêm nặng nề, có ham muốn muốn nuốt tươi con thỏ nhỏ này ngay lập tức!
Sau khi tháo đồng hồ xong, Diệp Kiều bò đến đầu giường, để đồng hồ trên tủ đầu giường, rồi lại bò về, lập tức cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng như thiêu như đốt của Lục bạo quân, hai gò má cô nóng phừng phừng.
“Ông xã…cho em nhìn vết thương lần trước của anh một chút có được không? Chúng ta đã nửa năm không gặp rồi…”. Nhớ tới là tức, lúc trước cô đã đến doanh trại tìm anh nhiều lần, đều bị ngăn lại bên ngoài cổng căn cứ của anh, ngay cả cái bóng của anh cũng không thấy!
Anh chỉ nói trong điện thoại là vết thương đã lành từ lâu rồi, cánh tay không khác gì trước đây cả!
Cô nói xong là đã leo lên chân anh, quỳ gối trên đùi anh, đưa tay cởi áo sơ mi của anh, đôi tay nóng bỏng của người đàn ông ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của cô!
“Cục cưng, đêm nay thông minh thật, biểu hiện rất tốt! Là muốn anh mê chết sao? Hửm? Bộ đồ này ở đâu ra vậy? Tai thỏ trên đầu ở đâu ra vậy? Hửm?”. Giọng anh thô bạo, nhẫn nhịn sự kích thích do cô mang đến mà nói.
“Mua trong tiệm đồ lót, kiểu sexy! Mùa hè đã mua rồi, mang nó theo tìm anh nhiều lần, anh cũng không gặp em!”. Diệp Kiều thở phì phò nói, bĩu môi, bàn tay nhỏ bé cởi từng nút áo sơ mi của anh, bả vai trần màu đồng của anh hiện ra, trên cánh tay bên phải để lại một vết sẹo dài 5cm.
Thế thì anh đã bỏ lỡ phúc lợi nhiều lần rồi sao!
“Ngoan, bây giờ anh là huấn luyện viên, phải làm gương tốt, lúc trước huấn luyện khép kín toàn bộ, anh giống với các đội viên khác, không được liên lạc với bất kỳ ai ở bên ngoài!”. Trong lúc nói chuyện, trán anh đã áp lên trán cô, môi anh kề sát môi cô, định hôn, nhưng cô lại né tránh: “Mảnh đạn vẫn nằm trong khe xương, không đau sao?”
Cô quan tâm hỏi, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu vai anh.
Thấy cô đau lòng đến sắp khóc, Lục cầm thú cũng không nhịn được nữa, ôm cô ngã lên giường, cơ thể cường tráng đè xuống!
“Cục cưng, lúc này thứ em nên thăm hỏi không phải là bả vai anh đâu, mà là “nó” ấy! Sắp bị em dụ dỗ đến mức đau chết luôn!”. Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ấn xuống, cắn răng, thở dốc nói.
!!!
Trái tim bé nhỏ của Diệp Kiều cũng bị đốt cháy rồi!
“Ưm…”. Anh nồng nhiệt hôn lên môi cô, nôn nóng cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, bàn tay to đang làm càn, sức lực anh khiến cô đau, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị.
“Anh Kiêu, anh không giận em à?”. Vừa hôn xong, nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, Diệp Kiều vội vàng hỏi.
“Cục cưng, anh yêu em còn không hết đây, giận cái gì? Lục phu nhân, Lục Bắc Kiêu anh nhặt được bảo bối à? Hửm? Con mẹ nó quá biết nắm bắt trái tim của anh luôn!”. Ánh mắt nóng rực như muốn đốt cháy chiếc váy ren màu đen kia, anh thở hổn hển, nói tục.
Nghe anh nói không tức giận, Diệp Kiều nhất thời mở cờ trong bụng: “Anh Kiêu, chúng ta làm một hiệp rồi nằm ngủ có được không?”