Anh dựa vào mép bàn, thuận tay rút ra một quyển sách bỏ túi từ trên giá sách của cô, quyển sách không lớn hơn bàn tay anh bao nhiêu, trên bìa in bức tranh vẽ tay xinh đẹp của người phụ nữ, viết chữ “Người tình một đêm của tổng tài”.
“Giống như nam chính trong này à?”. Anh híp mắt, cười như không cười nhìn cô.
Diệp Kiều đang ăn táo, thấy quyển ngôn tình cô giấu trong hàng sách bị anh tìm ra, trợn trừng mắt: “Anh tìm được ở đâu đấy?”
Những quyển ngôn tình này có thể nói là ông tổ của giới ngôn tình! Đều do tác giác T viết, một quyển một trăm nghìn chữ, cô đọc lúc nhàm chán, tất cả đều do Từ Nhiễm ở hậu cung mang đến đó, cả một thùng lận, có sủng văn, ngược văn, cổ đại, hiện đại, cái gì cần có cũng có!
Mấu chốt là, nhiều “thịt”!
Thời đại này vẫn chưa có internet, các cô gái đều đến tiệm sạch thuê loại sách bỏ túi này để đọc.
Chỉ thấy Lục Bắc Kiểu lại lấy ra không ít sách từ trên giá sách của cô, toàn bộ đều là truyện tổng tài bá đạo!
Diệp Kiều có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt tại trận!
“Lục phu nhân rất mê tổng tài nhỉ…”. Nhìn một chồng sách trong tay, anh sâu xa nói.
!!!
Kỳ lạ, trong lời nói có hàm ý khác!
Anh đang ghen! Ghen với nhân vật nam chính hư cấu! Kiếp trước cũng từng có tình cảnh tương tự!
“Anh Kiêu, anh hiểu lầm rồi! Em vì “thịt” bên trong mới đọc thôi!”. Diệp Kiều vội vàng giải thích, rất sợ bị anh chỉnh đốn một trận, cô vẫn còn mấy email chưa trả lời đâu! Nhưng mà, lời đó vừa thốt lên, sao lại cảm thấy không thích hợp nhỉ?
“Thịt?”. Anh nhíu mày, mở đại ra một quyển.
Diệp Kiều lập tức nhảy xuống ghế xoay tròn, trốn anh rất xa, đối mặt với anh: “Chỉ đọc lúc cô đơn trống trải thôi mà!”
Sĩ quan Lục vừa lật ra đã thấy một đoạn văn miêu tả tình sắc không phù hợp với thiếu nhi, những bộ phận không thể miêu tả đều có hết, rất dữ dội!
!!!
Sĩ quan Lục khép quyển ngôn tình lại, thuận tay ném vào thùng rác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục phu nhân cách đó không xa – cái người thừa dịp lúc anh không có ở nhà mà lén lút đọc truyện gợi tình gợi dục!
Diệp Kiều bị anh nhìn mà đỏ mặt lên, đúng là rất ngượng: “Anh Kiêu…em rất ít khi đọc…thật sự! Em bận rộn như vậy, làm sao có thời gian mà đọc được!”
“Hơn nữa, thỉnh thoảng đọc cũng có gì đâu, em đã là phụ nữ có chồng rồi, đâu phải vị thành niên nữa…”. Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng thì thầm.
Kiếp trước cô thường xuyên đọc ngôn tình, còn cả gan đọc ngay trên giường trước mặt anh lúc anh ở nhà, hậu quả chính là, sách bị xé nát, người cũng bị anh xử lý! Có vết xe đổ đó nên cô mới giấu đi, nào ngờ vẫn bị anh phát hiện ra!
Sĩ quan Lục bước từng bước một về phía cô, Diệp Kiều liên tục lùi về sau, má nó, giữa chân bây giờ vẫn còn đau xót đây này, đùi bị mài vẫn còn đau đây này! Cái tên cầm thú này sẽ không nhân cơ hội mà trừng trị cô chứ?!
Anh giở trò “dâm uy” à! Đợi cô có thai Lục Tiểu Cổn, xem anh đùa giỡn thế nào!
Cô lùi về sau, lùi đến chân tường, anh đè cô lên vách tường!
Một tay anh nâng nằm cô lên: “Cục cưng, lúc em đọc những nội dung này, trong đầu em tưởng tượng đến nam chính à?! Hửm?”
Ông tổ ghen tuông này!
Anh thậm chí còn ghen với cả nam chính trong tiểu thuyết!
“Đâu có! Em đều tưởng tượng nam chính thành anh, tưởng tượng nữ chính thành em!”. Để bảo toàn cái mạng nhỏ này, cô chỉ có thể nói như vậy!
Nhóc con, thế còn tạm được!
“Xem cục cưng bị anh dọa kìa, thật sự xem anh là cầm thú à!”. Anh cười nói.
Diệp Kiều: Anh lấy mặt mũi đâu ra mà nói mình không phải là cầm thú vậy? Mặt người dạ thú!
“Sau này không cho đọc nữa!”. Anh trầm giọng ra lệnh, rồi xoay người đi về phía bàn học, ném hết số sách bỏ túi đó vào thùng rác, xách túi rác đi ra ngoài!
“Bạo quân! Bạo quân! Lục Bắc Kiêu! Anh chờ đó!”. Sau khi anh rời đi, Diệp Kiều mới tức giận mắng.
Không được có bạn khác giới, ngay cả ngôn tình cũng không cho đọc!
Bạo quân!
Cô ngồi trước máy tính, nhớ lại trước đó Lục Bắc Kiêu có động vào máy tính của cô, cô vội vàng mở ra kiểm tra, anh sẽ không thấy tập tin cô giấu trong ổ cứng máy tính chứ hả?
Nếu nhìn thấy thì sẽ không phản ứng như người không liên quan thế này đâu!
Đó đều là nhật ký cô viết về hành trình sống lại của mình đấy.