Cho dù kiếp này cô rất yêu Lục Bắc Kiêu rất yêu Lục Tiểu Cổn, yêu bọn họ hơn chính mình, nhưng sự hổ thẹn đối với kiếp trước chưa bao giờ là giảm, cô vẫn chưa thể nào vượt qua được vết cắt trong tim đó! Lúc thấy đau khổ, cô chỉ có thể dùng chữ để ghi chép, như nói hết xuống giếng, vậy thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cũng sẽ dùng số QQ của mình chơi trò đối thoại với QQ của Lục Tiểu Cổn, như bị tâm thần vậy.
Đề phòng bị người ta phát hiện ra, cô để tập tin ở chế độ ẩn, cũng cài thêm mật mã.
Sợ nhất là Lục Bắc Kiêu thấy được, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ, nếu anh biết cô sống lại, biết kiếp trước bọn họ rất bi kịch, cô gây ra bao nhiêu chuyện, thì anh có thể hận chết cô hay không? Cô không dám nghĩ, anh yêu cô như vậy, sao có thể hận được? Nhưng trong lòng ít nhiều cũng chán ghét!?
Cho nên cô phải giấu anh, không cho anh biết những chuyện kiếp trước, chỉ muốn đời này anh được sống tốt đẹp, yêu cô, cũng được cô yêu! Đương nhiên còn phải sinh Lục Tiểu Cổn, cả nha ba người bình an cả đời!
Tất cả những người quan tâm họ đều phải được sống tốt!
Bây giờ Diệp Kiều không biết, vào một ngày nào đó trong nhiều năm sau, những dòng chữ sám hối đau khổ do cô viết ra, vẫn bị Lục Bắc Kiêu nhìn thấy…
Nghĩ đến chuyện có lẽ Lục Tiểu Cổn đang chuẩn bị nảy mầm trong tử cung của cô là sự khổ sở trong lòng nhất thời bị quét sạch, cô lau nước mắt, nhếch miệng lên, mở QQ của Lục Tiểu Cổn ra: “Lục Tiểu Cổn, con cũng nên tới rồi chứ?! Lần này con mà không tới nữa, mẹ, mẹ sẽ giành hết tiền mừng tuổi của con luôn!”
Bên tai như thể vang lên giọng nói ngạo nghễ ngang ngược của Lục Tiểu Cổn: “Mẹ dám?!”
“Dám đấy!”. Diệp Kiều thở phì phò nói.
“Nhóc con, lại một mình lầm bầm lầu bầu cái gì đó?”. Giọng anh vang lên từ cửa phòng, Diệp Kiều sợ hãi đến mức vội vàng nhấn phím tắt tắt khung trò chuyện của QQ đi.
Trái tim bé nhỏ đập kinh hoàng, một mùi canh bà nồng nặc bay tới.
“Em đang oán trách đồng chí Đỗ Quân! Mỗi lần cậu ấy đi xem mắt là lại mang đến phiền phức cho em!”. Cô thuận miệng bịa một lời nói dối, nhưng mà, cậu nhỏ quái thai quả thật bị ép đi xem mắt, liên túc dùng QQ quấy rầy cô, bảo cô gọi điện thoại cho bà ngoại.
“Thật không? Sao anh nghe thấy cái gì mà tiền mừng tuổi đó!”. Lục Bắc Kiêu nhướn mày, nghi ngờ hỏi.
“Em nói cậu ấy sắp làm ông cậu rồi, bảo cậu ấy năm nay chuẩn bị thêm một bao lì xì!”. Cậu nhỏ quái thai hằng năm thật sự đều phải lì xì tiền mừng tuổi cho cô và anh Kiêu.
“Đừng có tán dóc với cậu ấy nữa, cô độc cả đời đi!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.
Diệp Kiều ăn mì gà nóng hổi, nghĩ thầm, cậu nhỏ quái thai đúng là cô độc cả đời, kiếp trước, trước khi cô vào tù anh ta còn chưa kết hôn mà, lúc ấy nhà họ Đỗ cũng bị sụp đổ.
“Cậu ấy không tim không phổi vậy đấy, mãi mãi không trưởng thành! Sau này em còn phải khuyên nhủ bà ngoại! Cứ để mặc cậu ấy đi, chỉ cần cậu ấy đừng trở thành một kẻ hoang đàng là được!”. Cô bây giờ có số bận tâm, bất kể là nhà họ Diệp, nhà họ Lục hay nhà họ Kiều, hoặc nhà họ Đỗ, đều có người muốn xin cô nghĩ kế hoặc giúp một tay.
“Đúng rồi, anh Kiêu, mẹ giới thiệu em họ Lục Bắc Đồng của anh cho Kiều Thiêm, cô bé rất hoạt bát sáng sủa, nhưng mà tuổi khá nhỏ, năm nay mới 19”
“Lục Bắc Đồng?”. Lục Bắc Kiêu đang đọc báo, không hề nhớ rằng mình còn có em gái.
“Cháu gái út nhà ông hai đó!”. Diệp Kiều tức giận nói, cô cá rằng, trong đại gia đình nhà họ Lục, anh Kiêu nhà cô không nhớ được vài người đâu.
Anh chỉ gật đầu, tỏ vẻ không có hứng thú.
Diệp Kiều trừng mắt liếc anh một cái: “Lục tiên sinh, vợ chồng chúng ta không thể tán gẫu một cách bình thường được sao?”
“Lục phu nhân, Lục tiên sinh chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện của em!”. Lục tiên sinh vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Kiều bĩu môi: “Buổi tối chúng ta ăn cơm cùng bọn họ nhé!”