Sao anh ta lại tới đây?!
Ninh Tĩnh nhìn Từ Lãng cao to mặc trang phục đầu bếp dính đầy dầu mỡ đi về phía mình, trong lòng giật mình!
Mỗi lĩnh vực đều có quy tắc giao thiệp riêng của lĩnh vực đó, trong nhà hàng, với nhân viên mà nói, đương nhiên đầu bếp có cấp bậc cao nhất, còn nhân viên phục vụ có cấp bậc thấp nhất, Từ Lãng sắp lên làm đầu bếp chính rồi, Ninh Tĩnh câu được anh ta sau khi vào nhà hàng này không lâu.
Cái tên Từ Lãng này vì cô ta mà chia tay với bạn gái hơn mấy năm ở quê.
Tuy hai người vẫn chưa công khai, nhưng các nhân viên phục vụ ai mà không biết hai người họ có dan díu với nhau?!
Là Diệp Kiều cho người nói với Từ Lãng, anh ta vừa nghe nói Ninh Tĩnh đang dây dưa với bạn trai cũ là tức giận đến mức cởi mũ đầu bếp chạy tới ngay, bên hông còn dắt con dao cắt thịt nữa!
Ninh Tĩnh sợ đế mức vội vàng lùi về sau.
“Ninh Tĩnh! Vì sao cô lại nói cô không có bạn trai?!”. Từ Lãng là một người nhà quê thô lỗ, cũng bất kể có mất mặt hay không, anh ta ép sát từng bước một, lớn tiếng chất vấn.
“Từ Lãng, anh luôn quấy rầy tôi, trước nay tôi chưa bao giờ bằng lòng ở bên anh!”. Để tranh thủ cơ hội trước mặt Kiều Thiêm, Ninh Tĩnh không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ Từ Lãng!
Cô ta nói như vậy, đừng nói là Từ Lãng, ngay cả những nhân viên phục vụ khác trong nhà hàng cũng không nhìn nổi, cái cô Ninh Tĩnh này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, trước đó không lâu mới đá văng bạn gái của Từ Lãng, bây giờ gặp phải bạn trai cũ thì không thừa nhận mình yêu Từ Lãng.
Đúng là không biết xấu hổ!
“Hay cho con tiện nhân như cô, cô, cô chủ động ôm ấp yêu thương tôi, ép tôi chia tay, bây giờ lại không thừa nhận ông đây! Thấy tiền đồ của người yêu cũ là muốn quay lại đúng không?”. Từ Lãng tức giận, lớn tiếng chửi bới, anh ta rút con dao dắt ngang hông ra, đâm về phía Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh sợ đến mức chạy về phía Kiều Thiêm để trốn.
“Kiều Thiêm! Anh ta thật sự không phải bạn trai của em! Sao em có thể ở bên một người thô lỗ như vậy chứ?!”. Ninh Tĩnh trốn phía sau Kiều Thiêm, lớn tiếng nói.
“Anh tránh ra! Ngày hôm nay tôi mà không giết con tiện nhân này là không được!”. Từ Lãng thô bạo nói, Kiều Thiêm lúc này bỗng chụp lấy cổ tay Từ Lãng.
Thấy Kiều Thiêm đang giúp mình, Ninh Tĩnh kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào, cô ta có hy vọng rồi phải không?!
“Đại ca này, hà tất phải động dao vì cái loại phụ nữ này? Nếu gây ra chuyện, người thua thiệt vẫn là anh, không đúng sao?”. Trong lúc Ninh Tĩnh đang kích động vô cùng thì lời nói của Kiều Thiêm không thể nghi ngờ gì nữa, đó là một chậu nước lạnh dội thẳng vào người cô ta!
Sắc mặt cô ta trắng bệch, Kiều Thiêm lại lạnh lùng và vô tình như vậy!
“Đúng đó! Từ Lãng, anh buông dao xuống đi, ngồi tù vì cái loại phụ nữ này thì không đáng!”. Trưởng ca cũng cất giọng khuyên nhủ.
Từ Lãng cựa khỏi tay Kiều Thiêm, ném dao đi, hùng hổ đi về phía Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh sợ đến mức nhấc chân định chạy!
“Kiều Thiêm! Thật sự là anh ta cứ quấn quýt lấy em! Anh phải tin tưởng em!”. Ninh Tĩnh vẫn còn mạnh miệng nói, một cô gái yếu đuối như cô ta nào có trốn được sự đuổi đánh của Từ Lãng, Từ Lãng bắt cô ta lại, đưa tay tát cho một cái!
“Tối hôm qua ở trên giường cô còn nói với tôi, chỉ cần tôi lên làm bếp trưởng thì cô sẽ kết hôn với tôi, bây giờ con mẹ nó lại không thừa nhận, cái đồ tiện nhân cô!”. Từ Lãng tức giận nói, hai tay bóp lấy cổ cô ta, hung ác nói.
Gò má Ninh Tĩnh sưng đỏ, tóc tai rối bời, chật vật không chịu nổi.
Bảo vệ đến, Từ Lãng buông Ninh Tĩnh ra, đạp cô ta một cái nữa mới chạy trốn.
Diệp Kiều lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, cô còn nhớ rõ ràng sắc mặt của Ninh Tĩnh năm đó khi khinh thường Kiều Thiêm, lại nhìn cô ta đêm nay muốn tiếp cận Kiều Thiêm, kết quả lại bị đánh đến mức chật vật không chịu nổi, thật sự hả giận!
“Ninh Tĩnh, hành vi ghê tởm của cô tối nay đã hoàn toàn xóa sạch một chút thiện cảm đã từng sót lại của tôi đối với cô!”. Kiều Thiêm nhìn Ninh Tĩnh dưới đất như tên hề, chán ghét nói một câu.