Kiều Thiêm ném lại một câu, cũng không thèm liếc mắt Ninh Tĩnh lấy một cái đã đi ngay!
Ninh Tĩnh là mối tình đầu của anh, trong bốn năm nay, cho dù vẫn hận cô ta, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn tồn đọng một chút hồi ức tốt đẹp năm đó. Mà bây giờ, người phụ nữ ngay tại lúc anh nghèo khó hai bàn tay trắng đã phản bội anh, vứt bỏ anh, châm chọc anh, sỉ nhục anh, đá anh xuống địa ngục, bây giờ thấy anh lên như diều gặp gió là lại muốn quay đầu, giả vờ đáng thương trước mặt anh để tranh thủ tình thương của anh, thật sự đã xóa sạch một chút cảm tình còn sót lại của anh đối với mối quan hệ này!
Thật là hy vọng chưa từng gặp cô ta quá!
Người phụ nữ suýt nữa hủy hoại cả cuộc đời anh!
“Kiều Thiêm!”. Ninh Tĩnh nhìn bóng lưng cao ngất mặc tây trang, khóc lóc gọi.
Những nhân viên phục vụ đứng lại hóng hớt đã bị trưởng ca quát mà giải tán cả rồi, Diệp Kiều đi về phía Ninh Tĩnh đang ngồi dưới đất, chật vật không chịu nổi: “Đúng là, sông có khúc, người có lúc, không bao giờ ngờ được, cậu thanh niên xuất thân từ nông thôn năm đó bị cô lợi dụng, lợi dụng xong là đá văng, còn sỉ nhục anh ấy bằng mọi cách, ngày hôm nay lại có thành tựu như vậy nhỉ!? Ninh Tĩnh, không lâu sau nữa, giá trị con người Kiều Thiêm còn có thể tăng vọt! Đúng rồi, chắc cô cũng đã thấy, anh ấy đã có bạn gái!”
Diệp Kiều hả dạ nói, bốn năm nay, cô thấy Kiều Thiêm trầm lặng như một cái máy, suốt ngày chỉ biết viết code, phát triển phần mềm, thật ra có không ít cô gái theo đuổi anh, nhưng anh chưa từng đáp lại bọn họ, chỉ biết làm việc!
Bây giờ anh rốt cuộc cũng hết khổ rồi, cô cảm thấy vui vẻ thay cho anh!
“Bốn năm nay anh ấy liều mạng làm việc, chính là để có một ngày có thể xả giận trước mặt cô, không ngờ, cô còn không biết tự lượng sức mình mà đụng ngay họng súng! Đụng thì đụng đi, còn giở mánh khóe cũ, đúng là đê hèn!”. Diệp Kiều nói một cách ghét bỏ không gì sánh được, rồi cô thở phào một hơi: “Con mẹ nó thật là thoải mái!”
Diệp Kiều chán ghét không thèm liếc cô ta lấy một cái mà đi ngay.
Đầu óc Ninh Tĩnh ong ong, bây giờ quả dưa hấu Kiều Thiêm không hai được, mà ngay cả hạt vừng Từ Lãng mới câu được cũng bị cô ta vứt bỏ luôn!
Còn mặt mũi, người như cô ta ngay từ khi còn trong bụng mẹ đã không có mặt mũi rồi, trước nay không hề quan tâm!
“Ồi! Lạnh quá! Sao lại nổi gió lớn như vậy?”. Bốn người vừa ra khỏi nhà hàng, cái đầu xù mì tôm của Lục Bắc Đồng đã bị gió lớn thổi bông lên, còn cái áo len trên người cô trong nháy mắt đã bị gió thổi xuyên thấu, lạnh cóng đến mức ôm cơ thể be bé, nhìn chòng chọc cái áo khoác vắt trên cánh tay anh cả.
“Anh cả anh cả, cứu mạng với!”. Lục Bắc Đồng giậm chân nói.
“Cho dù cô chết cóng đi, xem tôi có quan tâm cô hay không!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, sau đó choàng chiếc áo khoác qua vai Lục phu nhân, tuy trên người cô vốn đã mặc một cái áo khoác kiểu tình nhân với anh rồi.
“Anh cả! Anh đừng có mà dằn vặt người ta như thế! Chúng ta tuy quan hệ hơi xa, nhưng tốt xấu gì cũng đều cùng họ Lục!”. Lục Bắc Đồng đau lòng nói, đã sớm nghe anh cả là con ma cuồng vợ, đêm nay xem như được chứng kiến tận mắt! Cưng chiều vợ thì cho qua đi, còn dằn vặt người ta, cô em họ này trong mắt anh hoàn toàn là không khí!
Cả đĩa tôm đều được anh lột cho chị dâu ăn, cô chẳng ăn được một con nào!
Lục Bắc Kiêu ném cho cô một ánh mắt “tự hiểu đi”!
Trong lúc Lục Bắc Đồng đang oán giận hơn thì đột nhiên có một cảm giác ấm áp bao bọc cô lại, Kiều Thiêm cời áo khoác trên người ra, choàng lên vai cô.
Diệp Kiều thấy cảnh tượng đó thì vui vẻ trong lòng, Kiều Thiêm ơi là Kiều Thiêm, xem như đắc đạo rồi!
“Bang chủ Kiều, không ngờ anh cũng là một người ấm áp nha!”. Lục Bắc Đồng ngạc nhiên nói, còn tưởng anh là đầu gỗ nữa chứ!
Kiều Thiêm cười không nói.
“Đồng Đồng, Kiều Thiêm là bạn trai em! Sau này mặc em sai bảo!”. Diệp Kiều nói xong, cô đã bị Lục Bắc Kiêu kéo về phía xe rồi.
Ninh Tĩnh đã bị đuổi ngay lập tức đang đứng ở bên ngoài nhà hàng cách đó không xa, trơ mắt nhìn Kiều Thiêm và cô gái khoác áo của anh trên người, đi về phía xe anh, cô gái đó lanh lợi thông minh, hoạt bát rộng rãi…
Bây giờ cô ta rất hối hận!
Không khí lạnh bên ngoài tràn vào thành phố, gió tây bắc thổi vù vù, bên trong phòng ngủ chính tràn ngập cảnh xuân.
Người đàn ông Lục Bắc Kiêu này, lúc thô bạo thì chết người, lúc dịu dàng thì càng chết người hơn!
Lúc đó, Diệp Kiều bị bịt mắt bằng dải lụa đen, được “vịt vương” Lục hầu hạ, chính xác là một sự hành hạ ngọt ngào…