Vốn dĩ ăn cơm từ bên ngoài về, sau khi tắm xong, anh lấy danh nghĩa “nộp thuế” để quấn quýt lấy cô, cô kháng nghị, nói là tối hôm qua nộp đủ rồi, anh còn không biết xấu hổ mà nói, đủ rồi cũng không thể nào có bầu đâu.
“Lục tiên sinh, tuy vợ anh lúc cấp hai là một học sinh dốt, nhưng học môn sinh vẫn khá lắm đó. Nòng nọc có thể sống sót trong cơ thể người bảy ngày đấy, trứng tối đa cũng có thể tồn tại hai ngày, thế nào cũng gặp được nhau cho xem! Nhiều nòng nọc quá cũng phí!”. Lúc đó cứ phản bác như vậy, Lục tiên sinh đã bắt đầu dịu dàng hôn cô, lại còn không biết móc từ đâu ra một dải lụa đen, bịt mắt cô lại.
Cô cũng là một kẻ háo sắc, chưa bao giờ chơi kích thích như vậy, dễ dàng bị anh mê hoặc!
Trong sự dịu dàng có độc của anh, cô mê đắm đến thần hồn điên đảo, không cách nào kiềm chế được.
Trong lúc mê man, Diệp Kiều ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, nghĩ thầm, nếu kiếp trước anh dịu dàng với em một chút, nói những lời xuất phát từ tâm can, thì em có thể bài xích anh như vậy sao?
“Cục cưng, nghĩ gì thế?”. Thấy cô thất thần, anh dịu dàng hỏi, Lục phu nhân đã qua đỉnh cao cảm xúc, khuôn mắt nhỏ nhắn hồng hào, mồ hôi lấm tấm, có thể khiến anh say mê đến chết.
“Nghĩ tại sao em lại chưa đủ yêu anh?!”. Cô nói một câu xuất phát từ nội tâm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“A!”. Anh đột nhiên xấu xa đè xuống, khiến cô hét chói tai, đầu ngón tay đâm vào bắp thịt anh.
“Làm gì thế?”
“Lục phu nhân, lẽ nào em muốn yêu đủ? Hửm?”. Anh yêu cô thế nào cũng không chê đủ, mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy động lòng như lúc vừa gặp gỡ, Lục phu nhân của anh cho dù biến thành bà già thì anh cũng nhất định yêu cô như lúc ban đầu!
“Không phải!”. Cô vội vàng phản bác, cảm giác ngứa ngáy ở nơi sâu nhất ép cô điên lên, khóe mắt chảy nước: “Em cảm thấy rất kỳ diệu, tình yêu đối với anh chẳng những không nhạt đi, ngược lại càng ngày càng sâu đậm!”
Thật ra cô là người thực tế, cô đã từng thấy bao nhiêu cặp tình nhân trước khi cưới thì ngọt ngào ân ái lắm, sau khi cưới thì bị củi gạo dầu muối, những chuyện vặt vãnh tầm thường dằn vặt, đừng nói là tình yêu, chỉ còn lại có hành hạ và đấu đá nhau!
Nhưng, cô và anh thì khác.
Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ước gì có thể ở bên nhau mỗi ngày.
“Ngoan, không có gì kỳ diệu cả, là bởi vì chồng em có sức quyến rũ khiến em yêu mãi không đủ!”. Anh đắc ý nói, rồi hôn lên môi cô một cái.
Cái đồ cuồng ngạo này!
Diệp Kiều cười, cũng hét lên một tiếng, chủ động nhiệt tình hôn lên môi anh.
Nhiệt độ phòng vừa mới thoáng hạ xuống giờ lại tăng lên.
Đêm nay, trong cơ thể Diệp Kiều có hai con nòng nọc đột phá vòng vây, chia nhau hai quả trứng, như viên đạn xuyên thấu hồng tâm, bắn một cú là trúng mục tiêu! Còn trên bầu trời, một ngôi sao phiêu bạt hơn một năm bỗng biến mất khỏi vũ trụ mênh mông…
Lục tiên sinh thật là dịu dàng, Lục phu nhân ngủ thẳng một giấc đến hơn chín giờ! Cô còn giữ chặt anh không cho anh thức dậy, gối lên cánh tay anh, chui trong ngực anh mà ngủ! Một người đàn ông luôn tràn đầy năng lượng từ trước đến nay đã ôm cô ngủ say từ năm giờ rưỡi sáng, rồi nhìn cô ngủ bốn tiếng đồng hồ!
“Đêm nay không muốn nữa, đau chân khó chịu!”. Diệp Kiều lẩm bẩm kháng nghị.
“Lục phu nhân, em có muốn cũng không được, chiều nay Lục tiên sinh của em phải quay về doanh trại rồi!”. Anh trầm giọng nói, còn chưa dứt lời thì khuôn mặt vốn dĩ ngái ngủ của Lục phu nhân lập tức xụ xuống: “Ổ chăn còn chưa kịp ấm mà anh lại phải đi rồi à!”
Anh kéo cô lại vào lòng: “Lục phu nhân vẫn chưa thỏa mãn à? Lục tiên sinh không ngại đại chiến ba trăm hiệp nữa đâu!”
“Anh bớt lắm mồm!”. Cô thở phì phò nói, trợn anh trắng mắt: “Nửa năm mới về một lần, về chưa được hai ngày lại đi! Anh nói xem lần tới anh về là lúc nào? Em đoán chắc có lẽ đến lúc đó con trai cũng ra đời luôn rồi!”