Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 657 - Chương 657:

Chương 657:

Thằng nhãi con, sao cái giọng điệu nghe lại cưng chiều thế nhỉ! Mặc dù anh vô cùng hà khắc đối với lũ sói con này, nhưng cô biết, như thế là muốn tốt cho bọn họ, huấn luyện càng đổ nhiều mồ hôi thì chiến trường càng bớt đổ máu! Kiếp trước, vì ngăn cản đám nhãi con này vọt vào phòng khí độc của Bọ Cạp cứu anh mà anh lựa chọn tự sát, dành viên đạn cuối cùng cho mình!

Anh thật sự rất yêu thương các chiến hữu!

Sáu người trẻ tuổi này, ngoài Hứa Nghị ra, năm người khác đều là Hồng Tam Đại*.

(*) Hồng Tam Đại: những hậu duệ đời thứ ba của thế hệ cách mạng đầu tiên.

Cô nhớ kiếp trước cô đã từng đến đây hai ba lần, mỗi lần tới, lũ sói con này đều vô cùng hưng phấn, cô nhớ bọn họ từng nói: “Chị dâu, sau này chị thường xuyên đến thăm đội trưởng Lục đi, chị tới một cái là đội trưởng Lục vui ngay, anh ấy vui là chúng em bớt bị mắng liền!”

Lúc đó cô nghĩ thầm, các cậu lười biếng không muốn huấn luyện thì có, Lục Bắc Kiêu tức giận với tôi còn không hết, sao lại vui được?

Kiếp trước nếu không phải bị Diệp Thành và mẹ chồng gọi đến, cô căn bản sẽ không tới đây, tránh anh còn không kịp mà.

Rốt cuộc cô vẫn tới chào hỏi bọn họ, Lục Bắc Kiêu đứng cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vợ cưng cười cười nói nói với đám nhãi con kia, không nhịn được mà bước tới.

“Thấy đội trưởng Lục của các cậu không nói cười tùy tiện, mặt mày lạnh lẽo vậy thôi, chứ thật ra anh ấy rất…”. Lời nói của Diệp Kiều bị một tiếng còi cắt ngang.

“Rảnh lắm sao? Tất cả tập hợp! Mang nặng 40kg vũ trang chạy việt dã hai mươi vòng!”. Mặt Lục diêm vương vô cảm, lạnh lùng quát lên.

Sau con sói con lập tức chửi tục trong lòng!

Tuy nói xuất thân là “Hồng Tam Đại”, ngoài Hứa Nghị ra, nhưng đám nhóc này vẫn rất cuồng ngạo! Trước khi tham gia quân ngũ, bọn họ đều là con nhà giàu, làm lính hai năm cũng không đổi được cái vẻ kiêu ngạo trên người.

Nhưng mà, trước đây cho dù bọn họ có kiêu căng khó thuần như thế nào đi nữa thì khi làm cấp dưới của Lục diêm vương, bọn họ đều phải thuần phục hết, sau khi tập thể nghe lệnh thì lập tức chạy đi thay quần áo, mang trang bị!

“Đã bảo em đừng nuông chiều bọn họ, thế mà vẫn nuông chiều! Đám nhãi con này, cho chút ánh sáng là xán lạn ngay!”. Sĩ quan huấn luyện Lục nghiêm túc nói với Lục phu nhân.

“Người ta bào chữa cho anh mà, kẻo đám nhóc kia lại không hiểu tấm lòng im ắng của anh!”

“Lòng? Lòng của anh đối với bọn họ chính là, đừng có để huấn luyện viên là anh mất mặt!”

Diệp Kiều nghĩ thầm, cái đồ ngoài lạnh trong nóng, trong lòng để ý đến đám sói con này nhiều hơn bất cứ ai khác!

Trong lúc nói chuyện, đám nhãi con được huấn luyện nghiêm chỉnh đã võ trang đầy đủ đi ra ngoài, lưng đeo balo đầu đội mũ sắt, tay ôm súng trường.

Lục diêm vương nhìn đồng hồ bấm giây trong lòng bàn tay, anh lại nghiêm nghị thổi còi: “Mặc quần áo còn chậm hơn đàn bà! Chạy thêm năm vòng! Trước khi mặt trời xuống núi, tôi muốn nhìn thấy hình bóng của các cậu ở đây!”

Diệp Kiều thương cảm nhìn lũ sói con chạy về phía thao trường ở đằng xa: “Sĩ quan Lục, anh vừa phải thôi, bọn họ vẫn còn là con nít!”

“Lục phu nhân, bây giờ tình thương của em tràn trề nhỉ?”. Anh nói bằng giọng chua chát, dù là lính của anh, anh cũng không cho cô quá quan tâm!

Diệp Kiều hết nói nổi nhìn anh chằm chằm, ngay cả học trò của mình mà anh cũng ghen à?

Sĩ quan Lục đưa tay lên nhìn thời gian, nắm lấy tay cô rồi đi, ôm cô lên một chiếc xe việt dã quân sự, cảnh tượng đó đúng lúc bị mấy người Hứa Nghị nhìn thấy.

“Số 4, vả mặt chưa? Người ta sống tốt lắm nhé!”. Sói con số 2 Lục Tốn cất giọng nói.

“Tôi hy vọng cô sống thật tốt! Tốt nhất là có thể chỉnh đốn Lục diêm vương, phạt anh ta đứng nghiêm, phạt anh ta quỳ gối!”. Sói con số 4 Thẩm Nguyên hung ác nói.

Mấy người khác vừa vác balo nặng mấy chục cân vừa tưởng tượng ra hình ảnh Lục diêm vương bị vợ phạt quỳ, làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được!

Lục diêm vương tàn khốc vô tình, lục phủ ngũ tạng gì cũng đen, sẽ quỳ xuống vì phụ nữ sao?

Bình Luận (0)
Comment