Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 666 - Chương 666:

Chương 666:

Đầu anh còn đang đội nón sắt, tay còn ôm súng súng trường, anh vừa mới đánh chết bốn tên lưu manh, họng súng vẫn còn chưa nguội, lúc Lục Bắc Kiêu nghe tin Diệp Kiều bị bắt cóc, anh còn tưởng nói đùa!

Ai lại dám bắt cóc Lục phu nhân chứ, muốn tìm đường chết à!?

Anh không nói lời nào, sắc mặt trầm xuống.

“Cái gì, Tiểu Kiều bị bắt cóc rồi hả?!” Đại Ngốc kinh ngạc nói.

“Ai lại dám bắt cóc em ấy chứ!” Diệp Thành vừa nghe nói Diệp Kiều bị bắt liền tức giận lấy cái mũ trên đầu xuống.

Chỉ thấy Lục Bắc Kiêu ném cây súng trường trong tay về hướng Đại Ngốc, cầm điện thoại di động lên, vừa gọi, anh vừa tháo bộ đồ ngụy trang: “Lục tư lệnh, mong tư lệnh lập tức phê chuẩn cho tôi xuất cảnh!” Anh trầm giọng nói.

Hồng Kông là một cảng tự do, xuất cảnh hết sức dễ dàng, vì đề phòng lính phản bội chạy trốn, nên đối với những người có thân phận đặc biệt như Lục Bắc Kiêu thì cần phải qua một bước phê chuẩn mới có thể đi được.

“Lục Bắc Kiêu, tất cả thủ tục ta đã chuẩn bị xong hết cho con, cho con điều một máy bay vận tải quân dụng, nhanh nhất thì ba tiếng nữa sẽ đưa con đến cảng! Ở Hồng Kông đã tổ chức cứu viện, con qua đó rồi, im lặng mà hành động, dù sao thì cũng không thể so với trong nước được!” Thì ra hai nhà Lục – Diệp đã biết chuyện này, Lục tư lệnh cũng hiểu tính của con trai nên tự mình chuẩn bị trước hết!

Bản thân đổ mồ hôi nước mắt, thậm chí là máu để bảo vệ quốc gia, thì con dâu của mình sao lại không bảo vệ nổi?!

“Im lặng? Có thể im lặng sao?” Lục Bắc Kiêu hừ một tiếng, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc trực thăng.

“A Kiêu! Tôi đi cùng với cậu!” Diệp Thành đã cởi xong bộ đồ ngụy trang, nhanh chóng nói.

“Không cần đâu, người phụ nữ của ông đây thì ông đây tự mình cứu!” Nói xong, anh đi vào kí tức xá, chỉ một lúc sau, anh đã thay xong thường phục, leo lên máy bay.

“Diệp Kiều! Cô, đứa nhà quê này, cô không biết đây là địa bàn của ai à?! Tốt nhất là cô nên thả tôi ra, nếu không những người ngoài kia sẽ đánh cô không thấy lối về đó cô tin không hả?” Tiết Văn bị Diệp Kiều cầm dao kề và cổ, hoảng loạn la hét, nhưng bên trong thâm tâm lại hoảng sợ không thôi.

Tô Mục bị đánh te tua, toàn thân toàn vết thương, khóe môi còn có chút máu tươi, anh ta đứng dựa vào lưng Diệp Kiều, trong tay cầm một cây dao găm, bày ra tư thế phòng thủ, nhìn lấy ba tên giang hồ bị cô đâm trọng thương.

“Đánh không thấy lối về? Sợ thật đó nha, giám đốc Tiết! Hiện tại, dao còn ở trên cổ cô, vậy mà cô… cô nên cẩn thận một chút mới phải nếu không… con dao này sắt bén như vậy, nó sẽ làm cô bị thương đấy, cô tin không hả?” Diệp Kiều nhếch miệng, giọng nói giễu cợt, tay lật lật con dao trên cổ cô ta.

Tiết Văn tê rần không còn cảm giác gì, mặt cô ta hiện lên vẻ sửng sốt, dưới cổ truyền lên cảm giác nóng nóng như bị dính ớt.

“A a a!” Cô hét lên, cứ ngỡ là mình bị Diệp Kiều cắt cổ rồi!

“Thật vô dụng! Mới thế đã sợ hãi rồi a?! Dáng vẻ phách lối lúc nãy của cô đâu rồi?! Tiết Văn, tôi hỏi cô, cuối cùng cô có còn muốn cái mạng cho này nữa không hả?!” Diệp Kiều lạnh lùng kề sát vào tai cô ta mà hỏi, dáng vẻ giết người không chớp mắt này khiến người khác khiếp sợ.

“Muốn! Muốn! Muốn! Các người mau mau tránh ra để cô ta đi đi!” Tiết Văn vội vàng la lớn lên, cô ta không muốn chết!

“Tiện Tiện, đi theo!” Diệp Kiều bước chân về phía trước, cảm giác Tiện Tiện không còn dựa vào mình nữa nên thấp giọng nói với anh. Lục phủ ngũ tạng của Tiện Tiện như muốn lộn hết lên, đau nhức không chịu nổi, nhưng vẫn cất bước.

“Nhị nha, chị đừng có cảm động, em làm như này cũng là vì em thôi!” Tô Mục nhếch miệng, dùng tiếng địa phương nói nhỏ với cô.

“…” Diệp Kiều im lặng. Không biết ai mới nên cảm động!? Xem ra Tiện Tiện thối này bị thương không nặng nên mới còn tâm tư nói đùa!

Bình Luận (0)
Comment