Không thể đánh, nhưng không có nghĩa là cô đứng im đó cho con mụ Tiết Văn độc ác muốn đánh sao đánh!
Mái tóc dài của cô buộc gọn ở sau ót, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, tay phải cô cầm một cây dao, tay trái ở thế phòng bị, dao quân dụng trong tay cô sắc bén, sống dao hình răng cưa, giống như răng hổ sắc nhọn!
So với mũi nhọn của dao thì ánh mắt cô còn sắc bén hơn, phối hợp với tư thế phòng thủ, đủ khiến cho mấy người trong giang hồ khiếp sợ!
Lại một nắm đấm hướng về phía cô, Diệp Kiều vung cánh tay, chém bừa bãi về phía trước, cánh tay của đối phương lập tức thu lại, nhưng lưỡi dao đã nhanh chóng chém một nhát, da thịt trên cánh tay bị lưỡi dao rạch một nhát, lộ cả xương trắng! Hắn ta đau đến mức giơ chân, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn!
Tiết Văn nhìn thấy một màn này liền bị dọa cho khiếp sợ, trước giờ cô ta quen sống an nhàn sung sướng, làm gì thế cảnh máu me như thế này. Trên cánh tay của mấy tên giang hồ, tên nào cũng có một vết thương!
“Các người cùng tiến lên cho tôi! Tôi không tin bốn người mà không đánh lại một con nha đầu!” Tiết Văn tỉnh táo lại, nhanh chóng ra lệnh!
“Chị Văn, cánh tay tôi, sắp phế rồi!” Tên mặc áo ba lỗ đen, hai cánh tay lộ ra, thân hình cao to thô kệch nhưng ôm cánh tay đau đớn không ngừng, chúng không dám tới gần Diệp Kiều nữa, Diệp Kiều vẫn trong tư thế phòng bị, mũi dao có vài giọt máu sắp nhỏ xuống, cô chậm rãi lui lại, tiến gần tời chỗ Tô Mục đang nằm trong góc tường.
Lưng cô đã dựa vào tường, ít nhất cô cũng có thể đề phòng được kẻ địch đánh lén sau lưng.
“Đồ vô dụng! Nhanh đi gọi mấy người nữa đến cho tôi!” Tiết Văn quát lên.
Tên giang hồ trên cánh tay đã bị dao cắt một nhát, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh vội vã chạy ra ngoài, hai tên kia hướng về phía cô chuẩn bị tấn công, Diệp Kiều lưng dựa vào tường, đứng cạnh Tô Mục đang nằm lăn trên mặt đất, hai tay cô không ngừng phản kích về phía trước.
Một tên giang hồ lập tức phát hiện ra nhược điểm của cô liền đã một cú về phía trước bụng cô, Diệp Kiều theo bản năng che lấy bụng, Tô Mục đang ngã trên mặt đất liền lồm cồm bò dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chắn phía trước người cô, nhận thay cô một cước kia. Miệng anh phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy tên giang hồ kia: “Nhị nha! Giết hắn!”
Nhìn thấy Tiện Tiện dùng thân thể của mình che chắn cho cô, ôm chặt lấy tên giang hồ, không nề hà gì mà đỡ cho cô một đá. Cảnh này, thật giống như thời niên thiếu, lúc bọn họ cùng nhau đánh mấy tên tiểu tử ở thôn bên!
Chớ nhìn người cùng thôn bọn họ đánh nhau mà chê cười, khi mấy thôn khác đến “xâm lược” thì bọn họ sẽ đoàn kết lại, đánh bại đối phương, Tiện Tiện cứ như vậy mà ôm lấy đối phương, không màng đau đớn, để cho cô đánh!
Diệp Kiều hoàn hồn, cô nhanh chóng hướng dao về phía đối phương, đâm vào tim một nhát rồi nhổ ra. Cô cố ý không ra tay vào chỗ hiểm, đề phòng có người chết thì lại phiền phức!
Bình thường, Tiện Tiện vẫn còn giận cô, nhưng hôm nay Bờm Sư Tử Tiện Tiện – người không có một chút võ nghệ nào lại lao ra làm lá chắn cho cô, dùng thân thể che chắn cho cô. Cô đâm hai người bị thương, quay lại bỗng thấy Tiện Tiện đang đi về phía Tiết Văn.
Tiết Văn bị dọa đến nỗi sợ hãi phát khóc, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài nhưng đã bị Tiện Tiện bắt lại được. Rất nhanh, Diệp Kiều đã hiểu được ý tứ của Tô Mục, cô lập tức tiến lên, kề dao vào cổ Tiết Văn.
“Con mẹ nó, ai dám tiến lên tôi sẽ giết cô ta!” Diệp Kiều hung dữ nói, cô thật sự có thể một dao mà cắt bay cổ họng của Tiết Văn!
Một nhóm người khác chạy đến, nhìn thấy hình ảnh Diệp Kiểu đang kê dao vào cổ Tiết Văn!
Máy bay trực thăng đang luyện tập trên thao trường bỗng dừng lại, khoang máy bay mở ra, những chiến sĩ đặc chủng được võ trang đầy đủ lần lượt từ trên máy bay nhảy xuống.
Nhân viên cần vụ Tiểu Lỹ vội vàng chạy tới.
“Báo cáo đội trưởng Lục! Chị dâu, chị ấy…” Nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Lý kém hẳn, trong tay anh ta còn cầm theo điện thoại.
“Chị dâu bị bắt cóc rồi!” Tiểu Lý kích động nói.