Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 668 - Chương 668:

Chương 668:

Sắc mặt của Tiết Văn lúc đó trông rất khó coi, trống ngực đánh liên hồi.

Cô có nghĩ cũng không ngờ đến, hôm nay còn gặp đối thủ của anh Đông Thăng là Đình Tử! Diệp Kiều, cô ta cũng thật là tốt số quá đi!

“Đình Tử, mấy tên cớm đó đến đòi người mà cậu cũng cho phép sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, anh em trên giang hồ còn coi cậu ra gì nữa!” Tiết Văn đành phải dùng kế khích tướng này!

Miệng Đình Tử ngậm điếu thuốc, lưng dựa vào tường, ánh mắt quét qua Diệp Kiều.

“Em gái, em nói cũng hay lắm, hay là, cô đem cô ta giao cho đám cớm ngoài kia đi, còn em thì theo tôi?” Đình Tử nhìn Diệp Kiều một cái rồi nói.

Chẳng lẽ, Đình Tử này thích Diệp Kiều rồi sao?!

“Đình Tử, cậu dám!” Tiết Văn tức giận nói: “Mấy người còn không mau đi gọi anh Đông Thăng?!”

Mấy tên thuộc hạ của Tiết Văn lập tức chạy đi.

“Cuối cùng các người có mở cửa hay không. Không mở cửa, tôi cũng sẽ không khách khí với cô ta đâu đấy!” Diệp Kiều nghiêm nghị nói.

“Em gái, tôi còn phải xem đã, để xem em không khách khí thì sẽ làm gì, tôi rất thích mấy em gái nhìn ngoan hiền nhưng thật ra lại hung ác!” Đình Tử cười tủm tỉm nói.

Diệp Kiều cảm giác được Tiết Văn đang đứng run rẩy trước mặt cô!

“Giám đốc Tiết, cô nói xem tôi phải trả lời như thế nào bây giờ?” Diệp Kiều cười nói, vừa nói nói, cô liền đưa mũi dao lên phía trên mặt Tiết Văn: “Đối với mỗi người con gái, hình như gương mặt là thứ quan trọng nhất thì phải…”

Cô tủm tỉm cười, vừa nói, mũi dao vừa xoẹt qua gương mặt, tạo thành một vệt dài trên mặt Tiết Văn!

Tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết phát ra từ miệng cô ta!

Diệp Kiều níu lấy phần tóc sau ót, không cho cô ta vùng vẫy lung tung, rạch một nhát dao lên bên mặt còn lại!

“Anh Đình này, tôi cùng anh em giang hồ không ân không oán, cũng không mạo phạm, là cô ta lôi tôi cùng bạn tôi tới đây! Mong anh Đình mở cửa cho chúng tôi ra ngoài!” Diệp Kiều nhìn về phía người tên Đình Tử kia trầm giọng giải thích.

Đình Tử phủi phủi tay: “Em gái cũng hung dữ đó! Bây giờ tôi lại không muốn thả người đi nữa, làm sao bây giờ?” Anh ta nói.

“Bỏ súng xuống!”

Một giọng nữ nghiêm nghị vang lên, vừa nói, tiếng súng cũng vang lên.

“Chị Kiều!” A Đông ở phía sau kêu lớn, Diệp Kiều trong phút chốc đã thấy được tia hy vọng.

Vị cảnh sát nữ kia nhanh chóng nhảy ra phía ngoài cửa sổ, quỳ một chân trên mặt đất, bắn liền ba phát liên tục, người của Đình Tử cũng hướng súng về phía nữ cảnh sát đó, Diệp Kiều hất Tiết Văn qua một bên, nắm tay kéo Tô Mục chạy ra khỏi phòng, bên ngoài chắc chắn có A Tây đứng bên ngoài tiếp ứng!

Nhưng mà, cô còn chưa kịp chạy ra khỏi phòng thì đã bị một người nắm tóc kéo ngược lại: “Em gái, đi theo anh đi!”

Đình Tử kéo nhẹ một cái đã ôm được Diệp Kiều, anh ta giương súng bắn về phía A Đông, một lần nữa A Đông đành phải trơ mắt nhìn Diệp Kiều bị Đình Tử bắt đi!

Lúc cảnh sát bên ngoài ập vào thì chỉ bắt được Tiết Văn, cứu được Tô Mục, còn Diệp Kiều thì đã bị Đình Tử bắt đi!

Nghe nói Diệp Kiều lại bị bắt đi, Đỗ Quân hoảng hốt muốn nhảy dựng lên. Lần này xong rồi, Kiêu Kiêu tới nhất định sẽ trói mình lại đánh cho một trận vì lý do Kiều Kiều đang yên đang lành ở cạnh mình mà lại bị bắt đi!

“Em gái, lúc nãy là tôi giúp em mà, nếu không lúc nãy em đã bị mấy tên côn đồ kia đánh bị thương rồi!”

Đình Tử sáp lại gần Diệp Kiều, đưa tay lên định sờ mặt cô, Diệp Kiều nhanh chóng giơ tay hất ra.

“Cảm ơn anh Đình! Bây giờ anh thả tôi đi được chưa?” Tên Đình Tử này hình như cũng chẳng có ý tốt gì!

“Em gái, anh đây nhìn trúng em rồi! Thôi, tốt nhất làm người của anh đi!” Đình Tử nhìn Diệp Kiều một cái, cười tà rồi nói.

Diệp Kiều nhếch môi, giơ tay trái lên, chỉ vào ngón áp út và nói: “Thật xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”

Đình Tử có chút không tin: “Em gái, em đang đùa tôi đấy à? Còn trẻ như vậy mà đã kết hôn á? Có quỷ mới tin?!”

“Không tin à? Chồng tôi sắp tới rồi đấy! Đến lúc đó anh không tin cũng phải tin!” Diệp Kiều tủm tỉm cười, cô chẳng sợ chút nào, cô tin chắc rằng, Lục Bắc Kiêu sẽ tới cứu cô!

“Đại gia hả? Hay là mấy ông già có tiền?” Đình Tử cười hỏi.

“Anh Đình! Bên ngoài có một người đàn ông, anh ta đến đòi người!” Một tên thuộc hạ tiến đến: “Chúng ta đã bị đội Phi Hổ bao vây rồi!”

Diệp Kiều kiêu hãnh giương môi lên: “Chồng tôi đến đó! Anh Đình ra xem thử đi, xem thử chồng tôi à người như thế nào!”

Bình Luận (0)
Comment