Trời đã tối rồi, nhưng xung quanh lại sáng như ban ngày. Từng chiếc đèn trên xe đặc công được bật lên, đèn báo hiệu cũng lóe lên, đứng dàn hàng ngang ngoài tường rào, mỗi đội viên đội Phi Hổ đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đội trường đội Phi Hổ giơ tay chào một người đàn ông đội mũ đen: “Thượng úy Lục, anh mặc áo chống đạn vào đi! Anh không thể tùy tiện vào như vậy, Đình Tử và đám thuộc hạ của hắn đều có súng! Tiểu tử này gian xảo, hung ác lắm!”
Lục Bắc Kiêu nhìn lướt qua chiếc áo chống đạn trên tay đội trưởng: “Cảm ơn! Không cần đâu! Mọi người cũng rút đi, một mình tôi thôi là đủ rồi!”
Anh cảm thấy áo chống đạn thật là vướng víu. Những người đặc công này cũng thật dư thừa, anh không muốn gọi bọn họ tới, nhưng cảnh sát Hồng Kông cứ phái tới để bảo vệ!
Cả đội Phi Hổ ai cũng không hiểu, nhìn anh lẻ loi một mình, anh mặc thường phục, cả người cũng chỉ có câu súng lục và dao găm thôi, chẳng là gì so với một đám người trong giang hồ!
“Bọn chúng mày từ đâu ra vậy! Tiến lên bước nữa là tao bắn vỡ đầu!” Một tên côn đồ lớn tiến nói.
Lục Bắc Kiêu đưa tay ra sau rút cây súng lục ra.
“Đoàng” một tiếng, tên vừa chửi mắng lúc nãy ngã xuống đất!
Mẹ nó, đến cùng thì ai mới là người phải chết?!
Mấy người khác trong băng đảng thấy thế liền nổ súng về phía Lục Bắc Kiêu, thân thể cao lớn của Lục Bắc Kiêu đang đứng thẳng bèn lộn một vòng về phía trước, rồi lăn qua phía sau đống rương gỗ, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ viên đạn, tránh được bão đạn vừa rồi, anh liền nấp sau một cái rương gỗ.
Tiếng súng vang lên không ngừng.
Diệp Kiều vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha ở bên trong, không làm gì cả, cũng không lo lắng gì, chỉ đợi người đàn ông của mình đến đưa mình đi thôi!
Đình Tử vừa mở cửa ra, chỉ thấy đàn em nằm rạp trên mặt đất, không phải chân bị thương thì cánh tay cũng trúng đạn, súng lục của chúng đều rơi vãi trên mặt đất!
Cái này chắc chắn đều là do một người làm!
Người đàn ông đội mũ đen, mặc áo sơ mi đen, quần lục quân và một đôi ủng chiến, trong tay còn nắm một khẩu súng, đứng ở trong sân, vành nón của anh ta đã che nửa khuôn mặt nên không thấy rõ.
Thân hình cao lớn, cơ bắp lực lưỡng, áo sơ mi đã bị những cơ bắp trên người anh kéo căng ra, xem ra anh ta không phải là người bình thường! Càng không phải mấy lão đại gia mập ú nhiều tiền!
Với cả, thân phận của anh, chắc chắn cũng không tầm thường, đây là lần đầu tiên cảnh sát điều đội Phi Hổ đến đối phó với họ!
Lục Bắc Kiêu đi ngược hướng ánh sáng, cảm giác như một người vừa bước ra khỏi cõi chết vậy, liếc nhìn đã biết không phải người bình thường, chắc là tên thủ lĩnh rồi! Đường Thiếu Đình! Người trong giang hồ hay gọi anh ta là Đình Tử hay anh Đình! Anh ta sải chân, đi chưa được mấy bước thì đằng sau có đám người chạy tới, trong tay đều cầm dao găm.
“Anh Đình! Bọn họ cũng đến đòi người!”
“Tôi đến mang vợ tôi đi! Khôn hồn thì thả người mau lên!” Lục Bắc Kiêu đứng cách đó không xa, bị đám người giang hồ vây quanh nhưng anh vẫn cất cao giọng.
Giọng nói đó truyền đến tai Diệp Kiều, cô nhếch miệng lên.
“Nhân vật lớn nào đến vậy? Anh ta có tài cán gì mà đòi mang người đi?” Lúc này, Em gái Thái từ trên cầu thang đi xuống, tay cầm điếu thuốc, cất giọng giễu cợt.
“Không phải tôi khoe khoang người đàn ông của mình, nhưng anh ấy thực sự rất giỏi!” Diệp Kiều ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người phụ nữ trang điểm dày cộp trước mặt mà nói.
Em gái Tiểu Thái tỏ vẻ không tin: “Anh ta không sợ thì chúng tôi liền bắn cô một phát, được không?”
“Nhà kho các người bị tôi lắp bom rồi, các người dám động tới một sợi tóc của vợ tôi thì tôi chỉ còn cách cho các người xong đời!” Tiếng Lục Bắc Kiêu bên ngoài lại truyền đến, em gái Tiểu Thái lúc nãy còn đắc ý nhưng giờ sắc mặt đã trầm xuống, thấy vậy, Diệp Kiều càng vui vẻ hơn!
Chiêu này của anh thật là âm hiểm mà!