Anh đáp lại nụ hôn của cô một cách nồng nhiệt, hơi thở nóng bỏng của anh như đang thiêu đốt trái tim cô!
Một người đàn ông bình tĩnh như vậy, sao trái tim anh ta lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô là ai mà có thể khiến anh như vậy? Là cả mạng sống của anh! Cô chưa bao giờ tới một nơi lạ lẫm, chưa bao giờ bị bắt làm con tin, trong bụng còn có đứa bé của anh!
Nhưng anh thì lại tự tin vô cùng, anh tin người phụ nữ của Lục Bắc Kiêu nhất định sẽ không xảy ra chuyện, bởi vì, anh không bao giờ để cô xảy ra chuyện!
Nhóm côn đồ ngơ ngác nhìn hai người họ đang hôn nhau say đắm, anh Đình của bọn họ còn đang bị Lục Bắc Kiêu giẫm dưới chân! Bọn họ muốn cứu người, nhưng ngặt nỗi trong tay người phụ nữ kia đang cầm điều khiển từ xa, lúc nào cô cùng có thể cho bay màu nhà kho của họ
“Khụ… Khụ khụ…”
! ! !
Đây chắc chắn là khoảnh khắc bị hành hạ nhất trong cuộc đời của Đường Thiếu Đình!
Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, ho khan kịch liệt!
y da…
Cô nhanh chóng cảm thấy không thở được…
Tiếng súng vang lên, cô cảm thấy thân thể đột nhiên bị anh ôm vào lòng, thế giới quay cuồng một hồi, sau khi đứng vững, cô đã nhào vào trong vòng tay anh, đòn đánh lén không trúng bọn họ!
Lại là chiêu đánh lén của Yêu muội!
Đường Thiếu Đình bật dậy khỏi mặt đất, đầu óc vẫn còn choáng váng, hầu hết thuộc hạ của anh ta vẫn nằm lăn trên mặt đất, bò dậy không nổi.
Đúng là ghê gớm!
“Anh Đình, anh còn chưa chịu để chúng tôi đi à?” Diệp Kiều nói, tai cô vẫn còn áp vào lồng ngực Lục Bắc Thâm, nhịp tim của anh như sấm.
“Bảo bối, em gọi anh ta là cái gì?” Lục Bắc Kiêu lại lên cơn ghen, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng anh đột nhiên giơ chân lên đá vào người Đường Thiếu Đình một cái!
Bà Lục sao có thể gọi tên tiểu tử này bằng anh được?!
Vì vậy, tội lỗi này tên tiểu tử này đành phải gánh chịu vậy!
Diệp Kiều nhìn Đường Thiếu Đình suýt ngã, nhưng Yêu Muội đã nhanh chóng chạy tới đỡ anh ta, cô ta rất lo lắng!
“Các người đừng có mà quá đáng!” Yêu Muội tức giận nói.
Lục Bắc Kiêu vòng qua Diệp Kiều, sải bước về phía trước, đồng thời cũng đưa cho cô khẩu súng lục để tự vệ!
“Tiểu tử, gọi một tiếng ông Kiêu đi! Nếu không, cậu, cùng nhà kho của cậu, à còn đám đàn em này nữa, toàn bộ coi như xong đời!” Lục Bắc Kiêu nghiến răng, đến gần Đường Thiếu Đình mà nói.
Nhìn thấy Đường Thiếu Đình người đầy vết máu, khóe miệng cũng chảy máu, Diệp Kiều dành ra ba giây để mặc niệm cho hắn.
“Đình Tử, người đàn ông của tôi, như thế nào?” Cô xoay xoay con dao, khóe miệng vẫn nở nụ cười tự hào.
Đường Thiếu Đình phun ra một ngụm máu!
“Người đàn ông của em, rất xứng với em!” Anh ta cuối cùng cũng nhận sai, cắn răng cắn lợi nói, trong kẽ răng đều là máu tươi.
Diệp Kiều cười tự đắc hơn, hôn mạnh lên má Lục Bắc Kiêu, cô nhìn Đường Thiếu Đình, nghiêm túc nói: “Gọi ông Kiêu đi, chuyện lúc trước coi như xóa bỏ!”
Cơ mặt của Đường Thiếu Đình giật giật, anh ta định nói ra nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Lục Bắc Kiêu giơ chân định đá thêm cái nữa: “Ông Kiêu, xin tha mạng!” Là tiếng của Yêu Muội, cô ta đứng chắn trước mặt Đường Thiếu Đình.
“Cô nghĩ cô là ai?!” Diệp Kiều giễu cợt nói, cô gái nhỏ này, lúc nãy không phải còn đánh lén bọn họ à!
“Ông Kiêu, đắc tội rồi! Anh, anh mang người đi đi, nhà kho của chúng tôi, mong anh bỏ qua!” Đường Thiếu Đình gạt Yêu Muội qua một bên, nhìn Lục Bắc Kiêu rồi lớn tiếng nói.
Lời nhận thua này của anh ta, đủ cho đám đàn em nằm đó nghe được
Lục Bắc Kiêu nhếch môi hài lòng nhưng anh lại bước tới, đặt một tay lên vai anh ta rồi đấm vào bụng anh ta một cái!
“Loại bỏ cái suy nghĩ bậy bạ với vợ tôi càng sớm càng tốt! Cô ấy không phải loại người mà cậu có thể động vào, vậy nên nghĩ cùng đừng nghĩ!” Anh nói một cách hung ác, nói xong, anh đưa tay ôm ngang hông Diệp Kiều, hai người cùng đi ra hướng cửa chính!
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, đội Phi Hổ liền xông vào, tiếp đó xảy ra chuyện gì thì bọn họ không quan tâm!
“Kiều Kiều!” Đỗ Quân bước ra khỏi xe, phấn khích hét lên.