Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 674 - Chương 674:

Chương 674:

Lần này, Đỗ Quân bị dọa cho một phen! Thấy Diệp Kiều bình an vô sự, trong lòng anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Kiều Kiều, cậu thật sự sợ bị Kiêu Kiêu giết! May mà cháu không sao!”

Đỗ Quân nhìn hai người đang ngồi ở hàng ghế sau rồi nói.

Lục Bắc Kiêu im lặng không nói gì.

“Cậu, bây giờ không sao rồi!” Diệp Kiều muốn an ủi cậu trẻ một chút, vậy mà Lục Bắc Kiêu đã hung hăng hôn lên môi cô!

Đỗ Quân chỉ biết đứng hình…

Cậu trẻ còn sống sờ sờ đây mà hai đứa trẻ lại xem như không khí!

Anh hôn ngấu nghiếng, lâu đến nỗi khiến người xung quanh đỏ mặt, đúng là không coi ai ra gì.

“Ưm…” Toàn thân anh đều là mồ hôi, hơi thở nam tính bao trùm lấy cô.

“Bà Lục đúng là có sức quyến rũ nhà, người trong giang hồ ai cũng coi trọng bà Lục…” Lúc buông cô ra, anh kề sát mặt cô mà nói, Diệp Kiều bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, nhưng cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói của anh.

Anh đang ghen!

“Anh Kiêu, mấy tên nhóc đó không làm gì được em!” Diệp Kiều vội vàng đáp lại.

“Còn nói nữa! Nếu làm gì thì em nghĩ bọn chúng còn sống được không? Còn người phụ nữ họ Tiết kia, phải cho ả một bài học nhớ đời mới được!” Lục Băc Kiêu trầm giọng nói.

Ả Tiết Văn nghe đến tên thôi là đã buồn nôn rồi, cô ta bị Diệp Kiều rạch hai nhát lên mặt rồi còn gì, nhớ tới là hả giận!

“A Đông! Tiện Tiện… Tô Mục ra sao rồi?!” Diệp Kiều lúc này mới nhớ đến Bờm Sư Tử Tiện Tiện.

“Chị Kiều, anh ta bị đánh nên ảnh hưởng tới ngũ tạng rồi, hiện tại đang nằm bệnh viện, tình hình cũng ổn định, không nguy hiểm tới tính mạng!” A Đông cất giọng nói.

Diệp Kiều thở ra một hơi nhẹ nhõm: “May mà có Tiện Tiện, nếu không, bọn chúng đã đánh em rồi…”

“Em còn nói? Nếu không phải vì anh ta thì em sao lại bị bắt cóc!?” Lục Bắc Kiêu nói với giọng điệu không vui, anh đang muốn kéo đầu Tiện Tiện ra khỏi giường bệnh, đánh cho một trận đây!

“Đúng, đúng, đúng, anh ta bị như vậy là đáng đời, bị đánh chết cũng đáng đời! Chồng, anh đừng giận nữa mà…” Cô vội vàng hùa theo lời anh, cánh tay cô ôm chặt lấy anh, anh chỉ choàng áo khoác bên ngoài, trên người anh có không ít vết thương.

“May mà em không có chuyện gì, nếu không, tên nhóc này sẽ chết không có chỗ chôn!” Anh lại nói, tay anh giữ lấy gáy cô, nhấn cô vào trong ngực anh.

Một tay nữa anh đưa tới nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô: “Mang thai thật à?”

“Còn không phải chính xác một trăm phần trăm à! Hôm nay em vì con trai anh nên mới không dám đánh đấm, chỉ biết nhìn Tiện Tiện bị chúng đánh mà không giúp được gì!” Diệp Kiều nói, lời này là thật, mà cũng có phần xoa dịu anh. Kiếp trước, cô bị Lý Vận đẩy ngã mà đánh mất Lục Tiểu Cổn, lần này, cô nhất định phải cẩn thận.

“So với con chúng ta, tên nhóc đó chỉ là tép riu!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

“Đúng rồi!” Diệp Kiều vội vàng phụ họa.

Mà thật vậy, trong lòng cô Tiện Tiện sao mà bằng Lục Tiểu Cổn được!

−−−

Trở lại nhà trọ, vừa xuống xe Diệp Kiều đã bị chóng mặt, sắc mặt cô trắng bệch, Lục Bắc Kiêu lập tức đỡ cô: “Bảo bối, em thấy sao? Không thoải mái sao?!”

Anh ôm cô, đỡ cô về xe.

“Anh Kiêu… Em đau đầu quá… Bụng cũng đói nữa…” Cô lẩm bẩm nói, đúng là lâu rồi cô chưa ăn cái gì.

“Ngoan, chúng ta tới bệnh viện xem sao!” Anh trầm giọng nói.

Chắc cô không ăn gì, thời gian lâu bị hạ đường huyết nên mới chóng mặt.

“Anh Lục, đã có kết quả của cô Lục rồi, chúc mừng hai người!” Y tá đi vào, đưa tờ xét nghiệm cho anh.

Lục Bắc Kiêu chỉ mặc mỗi áo khoác, tay anh cầm tờ xét nghiệm, kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm vào tờ xét nghiệm.

“Cái này… Mang thai thật đấy à?” Người đàn ông lạnh lùng, cầm tờ xét nghiệm, giọng nói có chút lắp bắp, hai tay run run.

“Đúng rồi! Chúc mừng anh, anh đã là cha rồi! Cô Lục cũng mới mang thai nên tốt nhất 7 ngày sau anh lại đưa cô ấy đến để kiểm tra, tránh trường hợp chửa ngoài dạ con!” Y tá dịu dàng nói.

Bình Luận (0)
Comment