Diệp Kiều bị cấm túc thật rồi!
Để đảm bảo an toàn cho cô, ba gia đình đều nhất trí để cô ở đại viện, vậy là Diệp Kiều dọn vào ở trong viện của ông nội.
Năm nay cô học năm tư đại học, về cơ bản thì cũng không học nhiều, bạn học của cô đã đi thực tập, sang năm là làm xong luận văn rồi. Những việc ở công ty, cô có thể xử lý qua máy tính!
“Lục Cổn, Lục Cổn ơi! Con trai bảo bối của ta, nói chuyện với mẹ đi! Hơn một năm rồi, con đi đâu thế? Mẹ nhớ con lắm…” Diệp Kiều nằm trong phòng, vuốt ve vùng bụng phẳng lì, không ngừng hỏi thăm.
Cô không nhận được câu trả lời nào cả, chỉ cảm thấy bụng thì đói còn ngực thì đau, áo lót trước kia bây giờ không mặc vừa nữa rồi!
“Lục Cổn, đừng tưởng con lạnh lùng như thế thì mẹ không biết đó là con!” Diệp Kiều lại nói, cô cứ nói chuyện một mình như người thần kinh.
“Một năm nay con không có ở đây, mẹ gặp được không ít đồ tốt á nha, nhưng mà đều không biết xử lí thế nào! Xém chút nữa thì ba con phát hiện ra mẹ trọng sinh, tuy ba con có chút nghi ngờ nhưng vẫn rất tin tưởng mẹ á nha!”
“Lục Cổn, nếu con nghe được thì động đậy chút đi!” Cô ngẩn người ra, tính theo thời gian thì cái thai mới có 7 tuần!
Sao có thể động đậy được!?
Lục Cổn bây giờ chắc mới được như cọng giá chứ làm gì đã thành hình đâu!
“Lục Cổn, có phải con quên Diệp Kiều rồi không… Thật mong con vẫn còn nhớ…” Nghĩ đến việc lúc Lục Cổn sinh ra thì chẳng nhờ gì về cô, lòng cô lại trống rỗng.
Nước mắt cô chảy ra: “Vậy cũng tốt! Nếu con không nhớ mẹ, thì cũng sẽ không nhớ gì về kiếp trước, kiếp trước mẹ không xứng làm mẹ con, cũng chẳng nhớ ba con chết thế nào, làm một đứa trẻ bình thường, vui vẻ sống qua ngày như vậy cũng tốt…”
Lục Cổn vẫn không có động tĩnh gì.
Cô lau nước mắt, chắc là do ảnh hưởng của việc mang thai nên cô dễ xúc động hơn bình thường.
Bây giờ, Lục Cổn trở lại rồi, không có gì phải buồn nữa.
——
“Kiều Kiều à, sao con cứ muốn đó là con trai vậy? Con đừng có áp lực quá, nhà mình không có trọng nam khinh nữ, nhà mình ngược lại còn trọng nữ khinh nam ấy chứ! Nếu con sinh ra một cháu gái khảu khỉnh, mẹ sẽ để hết cổ phần lại cho con!” Bà Đỗ ngồi trong xem nắm lấy tay Diệp Kiều, nói một cách ấm áp.
Cô nhìn qua đứa con trai của bà, trọng nữ khinh nam à? Diệp Kiều nhịn không được liền cười lớn.
“Mẹ, con cảm giác đây là bé trai đấy! Phụ nữ mang thai có trực giác chuẩn xác nhất mà!” Diệp Kiều cười ha hả nói.
“Con trai, cũng được, cũng tốt.” Bà Đỗ dùng từ “cũng tốt” với dáng vẻ thỏa hiệp, bà đau đầu nói: “Nhà họ Lục nhiều ma vương lắm rồi!”
Vừa nói xong, xe con đã tiến vào bệnh viện.
Diệp Kiều quan sát bên ngoài một chút, ông bố nào đó, nay đã biết đưa cô đến viện rồi, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng anh đâu.
——
Chất nhờn mát lạnh được bôi lên bụng cô, Diệp Kiều nằm trên giường, cô chút khẩn trương.
Chỉ một phút sau: “Bịch bịch bịch” âm thanh đó vang lên, đó là âm thanh của tim thai.
“Ui da, chị Đỗ, con dâu của chị mang song thai rồi!” Vị bác sĩ siêu âm nhìn lên màn hình trắng đen mà nói.
“Hả, cái gì?!” Bà Đỗ kích động nói to.
“Song thai! Mang hai đứa đó! Chị nhìn này nha, ở đây có hai cái túi thai!” Nữ bác sĩ chỉ lên màn hình máy siêu âm, nói với bà Đỗ.
Diệp Kiều đang nằm yên mà cũng kích động không thôi, song thai à? Sao có thể?!
“Bác sĩ, cô có nhìn nhầm không ạ, không thể nào lại…” Diệp Kiều lẩm bẩm nói, kiếp trước cô chỉ mang thai một mình Lục Cổn thôi mà!
“Diệp Kiều, đúng là song thai đó, cả hai đều có tim thai! Chị Đỗ chị phải mua kẹo đường cho tôi ăn đó!” Bác sĩ nhanh nhảu nói.
Bà Đỗ cuối cùng cũng chịu tin, bảo bối trong bụng con dâu có hẳn hai đứa lận, bà kích động đến phát khóc: “Kiều Kiều, thật sự là hai đứa! Đúng là chuyện tốt!”
Bà không biết, đối với Diệp Kiều chuyện này đúng là đáng sợ!
Trong bụng cô, không phải Lục Cổn sao?
Nếu không sao cô lại mang song thai được?!
Diệp Kiều như bị ai đó đập cho một gậy!