Đỗ Quân mặc áo sơ mi trắng, kéo lỏng cà vạt, bên ngoài khoác một bộ đồ âu màu xám tro, đầu cúi thấp, bộ dạng trông ủ rũ vô cùng!
“Cậu, cậu sao thế?” Diệp Kiều hỏi han một cách quan tâm.
“Diệp Kiều, sau này cậu không ở Hồng Kông nữa đâu, chúng ta mau trở về nước thôi!”
“Cậu, không phải buổi sáng định đi về thì cậu đòi ở lại chơi thêm à!” Diệp Kiều nhíu mày, trực giác nói cho cô biết, cậu trẻ ngốc nghếch này chắc lại gây ra chuyện gì rồi!
Đỗ Quân im lặng không trả lời, chỉ chui vào trong xe.
Ngoại trừ Lục Bắc Kiêu thì còn ai có thể khiến anh ta tức giận như vậy chứ!
Vốn dĩ, trên thế giới này, người có thể chi phối tâm tình Đỗ Quân chỉ có Lục Bắc Kiêu mà thôi, nhưng mà nếu có bị Lục Bắc Kiêu làm cho bực tức thì cũng đâu có ỉu xìu đến mức này chứ, dáng vẻ như không muốn sống nữa vậy.
Diệp Kiều buồn bực ra mặt, sau khi lên xe vẫn cứ hỏi cậu trẻ rốt cuộc bị làm sao, nhưng anh ta vẫn cứ ngồi im, sống chết không mở miệng.
“Anh Kiêu, tốt xấu gì anh cũng quan tâm cậu một chút đi…” Diệp Kiều ngồi bên cạnh hướng đến người đàn ông vô tâm kia mà nói.
“Nhìn mặt ghét bỏ còn không kịp…” Câu trả lời của anh khiến Diệp Kiều ngạc nhiên.
Đây là họ hàng ruột thịt đấy à?
Đã không quan tâm lại còn đâm người ta một dao như vậy!
“Đỗ Quân!” Lục Bắc Kiêu gấp tờ báo lại, trầm giọng nói.
Khuôn mặt ỉu xìu của Đỗ Quân lúc này mới chịu ngẩng lên: “Chuyện gì thế?”
Diệp Kiều im lặng quan sát.
Suy cho cùng vẫn là cậu cháu ruột!
“Kiều Kiều hỏi cậu nãy giờ đó, giả vờ không nghe đấy hả?!” Lục Bắc Kiêu bá đạo nói, anh nghiêm khắc chất vấn cậu ruột của mình!
Đỗ Quân khom người, nhìn lấy cháu dâu đang ngồi phía sau cùng với cháu mình, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Dáng vẻ của cậu khác gì con gái không, bình thường cũng hung hăng lắm mà!” Lục Bắc Kiêu chiến đấu cùng với những chiến sĩ nam ai nấy cũng mạnh mẽ nên bây giờ nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cậu mình thì có chút bực tức.
“Kiêu Kiêu! Hay là cho cậu đi theo vào quân đội đi!” Cậu trẻ đột nhiên tỉnh táo hẳn, kích động nói.
“Kiếp sau đi cậu!” Lục Bắc Kiêu ác mồm ác miệng nói. Tên cậu trẻ ngu ngốc này, làm mấy việc nhà binh nặng nhọc có được đâu!
Lúc trước, bà ngoại đi coi bói, nói gì mà do cậu trẻ âm khí nhiều nên cứ nuôi như nuôi con gái!
“Cậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nữ cảnh sát lúc nãy, chê ta ẻo lả như con gái…” Cậu trẻ buồn bã, thấp giọng nói.
Vợ chồng họ Lục quay sang nhìn nhau.
Thì ra dáng vẻ ngu ngốc này là cho tình yêu mới chớm nở gây nên!
Chuyện mà không ngờ đến, chính là Đỗ Quân biết thích con gái, mà người đó còn là một nữ cảnh sát Hồng Kông nữa chứ!
Diệp Kiều buồn cười quá nên cười ra tiếng, Lục Bắc Kiêu cũng nhếch môi lên rồi cúi xuống lấy tờ báo lên đọc tiếp.
“Kiều Kiều, không phải cậu thích cô ấy đâu mà cậu tức giận vì sao cô ấy cứ ghét cậu! Cậu đâu có ghét cô ấy đâu…” Đỗ Quân buồn bã nói.
Diệp Kiều càng buồn cười hơn: “Cậu, đừng như thế, cậu với Madam thật sự rất hợp nhau, một cương một nhu, có thể bổ sung cho nhau!”
Đỗ Quân tức giận đến nỗi dậm mạnh chân: “Cậu ẻo lả chỗ nào, cậu cũng có cơ bắp mà!”
“Trước mặt anh Kiêu mà cậu không biết tốt xấu, còn khoe cơ bắp à…” Diệp Kiều cười cười, nhìn thẳng.
Cậu trẻ lại im lặng.
“Không thích người ta, mà muốn tỏ ra đàn ông trước mặt người ta làm gì?” Diệp Kiều cười nói, nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của cậu trẻ đỏ rần lên, ngồi co ro lại, không thèm để ý lên cô nữa!
Còn nhiều thời gian, nếu cậu và Madam có duyện thì chắc chắn sẽ gặp lại.
−−
Bọn họ ra sân bay, Lục Bắc Kiêu thu lại tất cả giấy thông hành, hộ chiếu gì đó của Diệp Kiều.
Đại diện ba nhà cũng ra đón họ, đón bảo bối Diệp Kiều. Mấy người lớn trong lòng vui mừng vô cùng. Thai nghén thì sinh con trai, vậy nên họ vui mừng cười không ngậm được miệng.