Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 678 - Chương 678:

Chương 678:

Vậy mà Diệp Kiều vẫn còn sống!

“Cô nói bậy bạ gì đó? Diệp Kiều, cô đừng có đắc ý quá sớm, cẩn thận không có ngày người của anh Đông Thăng chém chết cô!” Tiết Văn đập bàn, lớn tiếng nói.

Diệp Kiều nghĩ con mụ này ngày hôm qua còn khinh thường Tiện Tiện, lại còn cho người bắt cóc cô, lúc ấy cô không cách nào đánh lại bọn chúng để cứu Tiện Tiện nhưng đến bây giờ mụ Tiết Văn này cuối cùng cũng bị còng hai tay, trên mặt còn dán băng gạc, ha ha, mẹ nó, đúng là hả giận mà!

“Tôi nói bậy hả? Tiết Văn, người của anh Đông Thăng gì đó bị bắt hết, chính là nhờ phúc của cô…” Diệp Kiều cười nói, gì mà đại ca chứ, chẳng phải cũng bị tóm hết rồi sao!

Cô nghiêng người sang bên cạnh Tiết Văn, ghé vào tai cô ta thủ thỉ gì đó, sắc mặt Tiết Văn bỗng biến dạng, không còn vẻ phách lối nữa, thay vào đó là khuôn mặt ỉu xìu và đôi mắt trợn to.

Chồng của Diệp Kiều, anh ta có địa vị thế nào mà có thể chạy đến Hồng Kông cứu cô ta?!

Tiết Văn chỉ bắt cóc Diệp Kiều thôi mà, chỉ vậy thôi mà đã liên lụy đến thế lực của anh Đông Thăng, khiến cho cả nhóm bị tóm trong vòng một đêm!

“Cô Tiết, cô muốn ra ngoài đúng không, có muốn tôi nói một tiếng cho cô ra ngoài không?” Diệp Kiều cười nói.

“Không, không, tôi không muốn! Bây giờ ra ngoài sẽ bị chém chết! Tôi không, không muốn ra ngoài!” Tiết Văn vội vàng nói, nếu bây giờ mà cô ra ngoài thì anh em giang hồ của anh Đông Thăng làm sao có thể tha cho cô, chẳng phải họ sẽ chém chết cô hay sao?!

“Diệp đại tiểu thư, à không, Lục phu nhân, cầu xin cô, đừng thả tôi ra ngoài!” Tiết Văn nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt van nài và nói.

Diệp Kiều liếc cô ta một cái: “Vừa rồi là ai nói chém chết tôi, đúng là tự vả mặt mình mà!”

Cô lười nhác nhìn khuôn mặt ghê tởm của Tiết Văn, sau đó quay người rời đi, phía sau vẫn còn truyền đến tiếng nỉ non cầu xin của Tiết Văn!

Trên đường phố, một nữ cảnh sát đang đuổi đánh một tên trộm, rất nhanh, tên trộm đã bị nữ cảnh sát tóm gọn, nữ cảnh sát nhanh chóng lục soát tìm ra ví tiền!

“Chào anh, lại là anh à!” Nữ cảnh sát cầm ví tiền trong tay đưa cho Đỗ Quân, sau đó liếc nhìn anh ta.

Đỗ Quân vẫn lạnh lùng như vậy: “Chúng ta có quen biết sao?”

“Hôm trước bị đám giang hồ đuổi giết, anh cứ nắm lấy áo tôi kêu sợ mà, quên rồi hả?” Nữ cảnh sát áo mũ ngay ngắn, khuôn mặt xinh đẹp nhìn chằm chằm Đỗ Quân mà nói.

“Cô… im miệng!” Đỗ Quân dậm chân nói.

Nữ cảnh sát cười cười: “Tôi phải làm việc tiếp, anh bảo trọng!” Nói xong, cô ấy lấy bộ đàm gọi thêm đồng nghiệp đến bắt tên trộm về đồn.

“ y, còn muốn bắt tôi hả! Đừng bắt tôi! Là ông chủ đây bắt tôi diễn kịch vậy mà!” Tên trộm bị đánh đến hoa cả mắt, vẫn còn đang nằm mẹp trên mặt đất lớn tiếng nói.

Đỗ Quân chỉ biết im lặng, mẹ nó, muốn đá tên diễn viên phản chủ này một đá ghê!

Nữ cảnh sát quay sang nhìn Đỗ Quân, sắc mặt anh ta đen lại, nữ cảnh sát tiến lên một bước là anh ta lùi lại một bước, lùi cho đến khi lưng đụng vách tường.

Đỗ Quân cười cười vịnh vào vách tường!

“Này anh, anh đang đùa với tôi đấy à?” Nữ cảnh sát chống tay lên tường, ngước mặt lên nhìn lấy người đàn ông cao lớn phía trước, cô cong môi lên hỏi.

“Không, không phải…” Đỗ Quân run run nói.

“Anh như thế này là… muốn tán tỉnh tôi à?” Cô cầm bộ đàm trong tay, nhấn nhấn cần ăng ten lên khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Quân, nói một cách mập mờ.

Đỗ Quân cảm giác tim mình như đập rộn lên, cảm giác này, lần đầu là lần ngồi trên xe cảnh sát, phía sau cô, ôm eo cô, lúc đó còn bị bọn giang hồ phía sau truy sát! Lần thứ hai là giây phút này đây.

Làn da trắng mịn của người đàn ông đang đỏ dần lên, nữ cảnh sát nói tiếp: “Nhưng mà, anh không phải gu của tôi!”

!!!

Mặt Đỗ Quân càng ngày càng đỏ: “Ai muốn tán tỉnh cô đâu! Đừng có tự mình đa tình!”

Anh đẩy cô ra, chạy mất dạng.

Diệp Kiều nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu trẻ, liền đi tới, dáng vẻ ngu ngốc này, nhìn khó chịu ghê…

Bình Luận (0)
Comment