Anh ta vừa mới tỉnh lại, sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Xuất huyết nội tạng, dập lá lách, mất máu. May mà dạ dày vẫn ổn chưa đến mức phải cắt bỏ. Vừa tình lại anh ta đã vội vàng hỏi Diệp Kiều đâu, biết cô cũng đang nằm viện nên anh ta nghĩ cô xảy ra chuyện rồi, bị dọa cho một phen, mặc kệ bác sĩ hay trợ lý Mễ Khả ngăn cản, anh ta đã vội vàng chạy ào tới chỗ cô.
“Tô Mục!” Mễ Khả đuổi theo, hét lớn, vừa chạy vừa thở hồng hộc, gương mặt lộ vẻ lo lắng: “Chị Kiều! Bác sĩ nói Tô Mục không được vận động nhiều, vừa rồi anh ta còn leo cầu thang đấy, cứ nhất quyết phải đến tìm chị!”
Diệp Kiều bị bộ dạng thê thảm của Tiện Tiện dọa cho hết hồn, rất lâu mới lấy lại tinh thần.
“Nhị nha! Đứa bé sao rồi?!” Tô Mục kích động hỏi.
Nhìn lướt qua thì cô không có thương tích gì, anh ta an tâm một phần, nhưng con của cô…
Nếu đứa bé của cô bị ảnh hưởng thì cả đời này Tiện Tiện cũng sẽ bị cắn rứt lương tâm.
Tiện Tiện thối, bình thường vừa thấy cô liền tránh mặt, liền giận dỗi cô, anh ta cũng sợ chết chứ, nhưng vào thời khắc nguy hiểm thì lại chẳng màng sống chết nữa mà xông ra che chở cho cô, Diệp Kiều nghĩ tới đã cảm thấy ấm lòng rồi.
“Nói gì đi chứ!” Thấy cô im lặng, Tô Mục kích động hét lên, đôi mắt đã đo đỏ rồi.
Diệp Kiều chưa từng thấy bộ dạng của Tiện Tiện mắc cười như bây giờ, vừa nghiêm túc mà cũng vừa buồn bã!
“Tiện Tiện! Đứa bé vẫn ở đây! Không có việc gì cả! Chị đây cùng không bị thương, may mà anh Kiêu đến kịp lúc!” Cô vội vàng nói để đè nén sự xúc động của anh ta xuống.
Đứa trẻ không sao…
Ánh mắt của anh lại rơi xuống bụng cô, Tô Mục như trút được gánh nặng, nhếch miệng lên, cười nói: “Không sao thì tốt!”
Tô Mục vừa mới xoay người lại thì bỗng có một tiếng động lớn, anh ngã xuống!
“Tiện Tiện!” Diệp Kiều kinh hãi kêu lớn.
Lúc này, đúng lúc Lục Bắc Kiêu quay lại, thấy Tô Mục ngã nhào trên mặt đất, khóe miệng trào ra máu tươi, anh nhếch nhếch mi, chủ động tiến lên, gạt bỏ tất cả sự bực bội với tên nhóc tóc vàng này, anh vội vàng bế anh ta lên, chạy ra ngoài đặt lên cáng mà bác sĩ, y tá đang đẩy tới.
Diệp Kiều chạy theo tới nơi, muốn chạy theo nữa nhưng bị anh ngăn lại.
“Anh Kiêu, Tiện Tiện thối kia không sao đấy chứ…” Cô nói trong sự lo lắng, Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Tiện Tiện bất chấp tất cả liều chết vì cô, ít nhiều vẫn có chút cảm động, tuy nói nguyên do là vì Tiện Tiện nhưng thật ra trước đó Tiện Tiện vẫn luôn gạt cô, không cho cô hay chuyện Tiết Văn.
Hôm nay, nếu không nhờ Tiện Tiện, Lục Tiểu Cổn không biết ra sao rồi…
Nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Lục Bắc Kiêu tuy không ưa gì Tiện Tiện nhưng hôm nay anh ta đã khiến Lục Bắc Kiêu phải nhìn bằng con mắt khác.
“Nhìn bộ dạng cậu ta đi, đến Diêm Vương còn không ưa mà!” Anh trầm giọng nói, đưa tay ôm lấy cô.
Thực sự, đêm đó, khi Tiện Tiện gọi điện cho cô, Lục Bắc Kiêu cũng giận lắm, nhưng hôm nay thì ngược lại, anh còn có chút cảm kích tên nhóc kia, cùng lắm là, tại sức hút của vợ anh lớn quá!
“Anh Kiêu, anh đừng có hiểu lầm đó nha, em với cậu ta như anh chị em trong nhà, từ bé đã đánh nhau rùm beng, cậu ta phun nước bọt vào mặt em em liền phun lại, nhưng lúc bị người ngoài thôn ăn hiếp thì tụi em sẽ có chung một kẻ thù!” Sợ anh lại ghen nên cô nhanh chóng ôm eo anh mà giải thích.
“Đã bảo không cho kể nữa mà!” Không ngờ, anh càng ghen, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cũng vợ mình lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã!
Cảm giác ham muốn giữ lấy Diệp Kiều mãnh liệt đến nỗi bản thân Lục Bắc Kiêu cũng cảm thấy sợ hãi!
Tiết Văn bị giam trong phòng chờ thẩm vấn, vết thương trên mặt cô ta đã được xử lý, do là tình nhân của đại ca giang hồ nên trước mặt cảnh sát, cô ta vẫn tỏ ra phách lối cực kì.
“Tôi là người của Đông Thăng đấy, ui da, các người còn không mau thả tôi ra à?! Không muốn sống nữa hả?!” Cô xông đến chỗ nữ cảnh sát, la hét.
“Cô Tiết, cô còn chưa biết à, anh Đông Thăng gì đó của cô, sắp xong đời rồi!” Nữ cảnh sát nhỏ nhẹ nói, đúng là đám người Đông Thăng đã bị Diệp Kiều xử lý sạch sẽ rồi!