Nhìn thấy dáng vẻ Lục Bắc Kiêu đắc ý, cười lên nỗi đau của người khác, Diệp Kiều bực mình, nở một nụ cười xấu xa mà nói:
“Em cấm túc, anh cấm dục!”
! ! !
Lục Bắc Kiêu nghe xong liền đổ mồ hôi, nghĩ đến mấy tháng sau không được ăn thịt, lòng như sụp đổ, thật ra lúc này anh chỉ muốn đưa cô về khách sạn, dạy dỗ cô lại một trận, để cô nhớ đời! Anh cần phải cho cô biết thế nào là lợi hại để cô còn biết sợ!
Nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của chồng, Diệp Kiều giơ tay chứ “V” ăn mừng chiến thắng!
“Không biết dáng vẻ muốn ăn mà lại ăn không được của anh Lục sẽ như thế nào nhỉ?” Cô rướn người vòng tay qua cổ anh, anh vừa đánh nhau nên trên người vẫn còn đang đổ mồ hôi. Mùi, không hôi cũng không bẩn, đó là mùi nam tính mạnh mẽ làm cho người ta cảm giác thoải mái và cảm giác an tâm!
Cô gái này thật là không biết trời cao đất dày, muốn làm anh tức chết phải không!
“Cô Lục à, hay là em huấn luyện cho anh một khóa mê hoặc người khác đi!” Trên mặt anh còn mang theo mấy vết thương, nhưng anh vẫn mỉm cười nói.
“Đau… chồng ơi… hai ngày nay chỗ đó cứ đau mãi đó. Nghe nói, khi mang thai thì như dậy thì lần thứ hai vậy đó…” Cô cau mày, bộ dạng đau đớn, người đàn ông bên tai cô cứ nói mấy lời mập mờ, còn đôi tay thì cứ chà xát lên đôi gò bồng của cô!
! ! !
Cảm giác mềm mềm, những lời nói xấu xa, khiến cho anh nhất thới “phát hỏa”
Là vợ chông bao nhiêu lâu nay, Diệp Kiều tất nhiên hiểu được phản ứng này của Lục Bắc Kiêu, cô còn chọc anh: “Anh Lục, da thịt anh đột nhiên nóng ghê vậy, cơ bắp còn cứng ngắt như vậy…” Cô di chuyển tay xuống phía dưới…
Đi tìm “chứng cứ” thôi!
“Khóa học cách mê hoặc này, anh Lục được 0 điểm nha!” Lục phu nhân nhìn thấy chồng mình như vậy thì hả hê nói.
!!!
Vừa rồi không phải còn mạnh miệng như vậy à, bây giờ chẳng phải như tát vào mặt sao!
Lục Bắc Kiêu đứng trước hàng tá người đẹp cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ có đứng trước mặt Diệp Kiều mới như vậy!
“Ừm…” Lục Bắc Kiêu cứ như sói vậy, đưa tay lên ôm mặt cô, hung hăng hôn cô, một tay vén vạt áo của cô lên, thò vào trong mà dò xét!
Cái đồ cầm thú này!
Anh sẽ không ăn tươi nuốt sống cô đấy chứ?!
Quả nhiên, đúng là lớn hơn bình thường!
Lục Bắc Kiêu cảm giác lý trí của mình gần như bị đốt trụi, anh hung hăng cắn mút, không nỡ buông cô ra, anh mắt mang theo vẻ âm u, không nỡ, tay còn lại đang không ngừng vuốt ve ngực cô!
“Bảo bối, tốt nhất sau này đừng làm cho anh “phát hỏa”, nếu không, anh không biết được bản tính cầm thú này sẽ trỗi lên lúc nào đâu!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong liền thu tay lại.
Diệp Kiều thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng nhấp nhô.
“Hổ dữ không ăn thịt con, em không tin anh đấy!” Còn chưa nói hết câu anh đã đứng lên chụp lấy cô, tư thế đứng như vậy đúng là mang lại chút cảm giác lưu manh!
Cô sợ hãi vội vàng lui về sai: “Ôi chồng ơi, chồng ơi, em sai rồi! Sau này không dám chọc tới anh nữa, không dám nữa!”
Như này còn tạm được!
Người đàn ông đứng ở bên giường, còn người phụ nữ đang co ro lại ở phía đầu giường, tư thế vô cùng thân mật.
“Em đói quá…” Diệp Kiều cảm giác bụng nãy giờ vẫn đang réo, vốn dĩ cô bị hạ đường huyết nên mới té xỉu mà.
“Muốn ăn gì, để anh sai người đi mua!” Anh dịu dàng nói, Diệp Kiều liền nói ra một đống đồ ăn vặt, nào là sủi cảo tôm, lòng xào, xiên nướng gì đó.
Từ hôm qua đến nay, cô chưa được ăn bữa nào đàng hoàng mà!
“Nhị nha”
Lục Bắc Kiêu mới đi chưa được bao lâu, cô đã thấy Bờm Sư Tử Tiện Tiện mặc đồ bệnh nhân, dáng vẻ gầy gò chạy vào!
Sắc mặt Tiện Tiện tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng vẫn còn sưng đỏ, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào bụng Diệp Kiều…