Ngài Lục nào chịu được bà Lục dính người như vậy, nũng nịu, vừa mới còn đau lòng cho cô đến muốn mạng, lúc này bị cô cọ đến mức hỏa đều vọt đi lên, một cỗ khô nóng!
"Bảo bối, em là không biết, tổ ấm kia có bao nhiêu kém cỏi, cái mùa đông khắc nghiệt này, vẫn là ở quân đại viện,mấy người ông nội ở đây cho thoải mái!" Anh là thật tâm nghĩ cho cô, sợ cô vợ bảo bối của anh chịu khổ.
"Trong nhà lại ấm áp, thoải mái, không có anh, với em mà nói, vẫn là quạnh quẽ." Diệp Kiều ngửa đầu, lúc nói chuyện, cánh môi liền dán vào môi của anh.
Bên tai là tiếng cô dỗ ngon dỗ ngọt, trong mũi là hơi thở chọc người của cô, sĩ quan quân đội cấm dục gần hai tháng, bị trêu chọc, trong lòng giống như là mèo cào!
"Thật sự là cái mật gì cũng không sánh nổi bà Lục nhỏ của anh. Nói ngọt!" Anh giống như cắn răng nói, cánh tay rắn chắc ôm eo của cô, muốn nhấn vào trong ngực, lại sợ làm thương hai oắt con.
"Cho anh ăn!" Bà Lục hào sảng nói, trực tiếp đem môi của mình đút cho anh!
! ! !
Mỗ cầm thú giống như sói gặm hôn cô, hận không thể không giải quyết cô tại chỗ này!
"Có thể trêu chọc hư thế, làm sao dẫn em đi bộ đội ở? Hả?" Ngài Lục vừa hôn xong, toàn thân khô nóng, nuốt một ngụm nước bọt.
"Muốn đi!" Mặt nhỏ của bà Lục đỏ bừng, tùy hứng nói, hai tay còn ôm cổ của anh, cô phát hiện, hôm nay ngài Lục lại đeo cái khăn quàng cổ xấu xí này!
Cô từ trong ngực anh trượt xuống dưới, đi đến bên tủ quần áo, bắt đầu thu dọn quần áo.
Vì duy trì trong bụng bà Lục bảo trì tâm tình dễ chịu, anh làm chồng, làm cha, đương nhiên phải theo cô.
Nghe nói Diệp Kiều muốn đi ở gia chúc viện của bộ đội, bà Đỗ chạy đến đưa canh tình cảm cho con dâu là người đầu tiên phản đối: " Kiều Kiều, nghĩ như thế nào đi ở trong bộ đội? Nếu con cảm thấy ở trong đại viện quân đội buồn, dọn đi ở chung với mẹ!"
"Mẹ, đây là ý của anh Kiêu!" Diệp Kiều uống canh, tranh thủ ném nồi cho người đàn ông của cô.
Bà Đỗ nghe nói là chủ ý của con trai, khó có thể tin, thoáng qua liền hiểu, cô con dâu tốt bụng của bà đây là đang vung nồi! Con trai của bà mới không để vợ qua bộ đội chịu khổ!
"Lục Bắc Kiêu! Con đã làm gì? Điều kiện bộ đội kém cỡ nào, con không biết sao? Thế nào để Kiều Kiều qua chịu tội, còn mang song sinh đó! Mắt thấy bụng đã lớn rồi !" Bà Đỗ quở trách một trận.
Nghe mẹ chồng nói như vậy, Diệp Kiều ở trong lòng hô to không ổn, sợ Lục Bắc Kiêu thuận thế liền không cho cô đi.
"Mẹ, cái này nuôi trẻ trên sách nói, thời gian mang thai, chồng làm bạn, có trợ giúp thể xác tinh thần phụ nữ có thai khỏe mạnh, trợ giúp dưỡng thai! Mẹ yên tâm đi, con có thể để vợ của con chịu khổ sao?" Lục Bắc Kiêu nói đạo lý rõ ràng.
Ừm! Hôn hôn chồng!
Diệp kiều ở trong lòng trộm vui mừng!
Bà Đỗ còn có thể nói cái gì? Qua một bên gọi điện thoại, để cho người ta thu dọn ổn thỏa phòng trọ bên kia gia chúc viện.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Kiều đã ngồi ở ghế sau xe quân đội, hiện tại cô là phụ nữ có thai, Lục Bắc Kiêu không cho cô ngồi ghế phụ, không có an toàn phía sau, còn giúp anh thắt dây an toàn.
Nghĩ đến về sau có thể thường xuyên gặp được anh, trong lòng Diệp Kiều đắc ý.
Vừa ăn hạt , vừa ngâm nga hát , vừa nhìn bóng lưng của anh.
"A?" Trong lúc vô tình, nhìn thấy bên cạnh trên chỗ ngồi, có một sợi tóc, cô nhặt lên : "Anh Kiêu, một sợi tóc thật dài nha..."
Bà Lục chua xót nói.
Ngài Lục nghiêm túc lái xe mỉm cười, có thể là của tham mưu Hạ kia, không đến 25 tuổi, liền lên làm tham mưu, người này không đơn giản.
"Tóc phụ nữ!" Anh cười cất giọng nói.
"Há, đây không phải xe của anh, lúc trước xe cho quân đội này còn chở qua phụ nữ nha?" Dáng vẻ bà Lục nhìn rõ mọi việc, nói.