Nội dung bức thư, đều là những ký tự tạo thành mã Moore.
Lục Bắc Kiêu ngồi trước bàn máy tính, hoạt động con chuột, nhanh như gió. Mấy cái mã Morse này đối với anh mà nói, không khác với chữ Hán là bao.
Sắc mặt của anh càng thêm trầm trọng.
Diệp Kiều hiểu rõ, nhất định là có phát hiện lớn.
Lục Bắc Trì muốn thò đến xem, bị anh ngăn lại, anh đã đóng bức thư: "Trì Tử, khôi phục lại máy tính của cô ta đi."
Hạ Thiền này rốt cuộc là người như nào anh không cho Lục Bắc Trì biết.
Diệp Kiều không nói một lời, đi lên tầng.
“Anh, chị dâu nãy vừa nôn, người phụ nữ này ở nhà yy anh, bị chúng em nghe được." Lục Bắc Trì vừa thao tác máy tính vừa nói.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, nhắc Lục Bắc Trì vài câu rồi đi lên tầng.
Diệp Kiều mới vừa nghĩ lại chuyện Hạ Thiền yy Lục Bắc Kiêu, lại thấy buồn nôn, hận không thể xé xác cô ta.
Dám câu dẫn đàn ông của cô, tới một cái diệt một cái.
Mới ra khỏi phòng vệ sinh, đã thấy được tên khốn đang ở phòng ngủ, cô xem thường anh, vẫn nhịn không nổi hỏi: "Người phụ nữ kia có địa vị gì."
Anh mặc áo ngụy trang, thở phì phò nhìn bà Lục đến gần: "Bà Lục sao lại nghĩ tới bảo Trì Tử điều tra vậy."
Cô gái nhỏ này, vậy mà vẫn có thể nghĩ trước, đi trước anh một bước.
“Cô ta dùng mảnh thủy tinh tính kế em, tí nữa thì hại em sinh non, vậy nên em mới nghi ngờ." Không thể nói thật, cô chỉ nói cái này: "Rốt cuộc là ai?"
Đàn bà đáng chết kia, vậy mà dám đánh chủ ý lên bà Lục, Lục Bắc Kiêu có tâm tư muốn xẻo cô ta.
Bà Lục vậy mà cũng không nói chuyện này cho anh.
“Trước kia anh đã hoài nghi là người của Bọ Cạp Độc ẩn nấp ở quân khu Tây Nam 5 năm, vừa nhìn máy tính cô ta, đúng với suy nghĩ của anh." Lục Bắc Kiêu cũng không giấu cô, trầm giọng nói.
Nghe được cái tên Bọ Cạp Độc, Diệp Kiều không khỏi hít khí lanhu, đối với tên kẻ thù không đội trời chung kiếp trước, rốt cuộc vẫn có hơi kiêng kị.
Anh đến gần cô, Diệp Kiều lui về phía sau, trừng mắt nhìn anh, cho đến chân tường, tên khốn họ Lục nhìn như lãnh khốc cấm dục, hormone tràn đầy, chống tay ở vách tường, đem cô đè tường.
Cho dù đàn giận, cô cũng bị anh dỗ sạch, nghĩ đến anh cũng làm vậy với người phụ nữ ghê tởm kia, càng tức giận đến muốn giết người.
“Bà Lục muốn xả giận như thế nào." Anh không biết cô sao lại giận, hơn nữa cơn giận còn cực kỳ lớn.
“Xé cô ta càng nhanh càng tốt” Bà Lục khí phách nói.
Là đặc công của Bò Cạp Độc thì sao, Diệp Kiều cô chỉ biết, cô ta dám mơ ước đến đàn ông của cô, hơn nữa làm cô ghê tởm.
Cô đáng mắng một trận mới hả giận.
Chỉ là, cô ta là người của Bò Cạp Độc, để đối phó hắn, cô có thể xé xác cô ta sao.
Lục Bắc Kiêu thầm nghĩ, giống như suy tư gì đó, sau đó dương môi, yêu thương nhìn cô: "Cho anh hai ngày thôi."
Diệp Kiều có hơi sợ, không nghĩ anh sẽ đồng ý với cô, hơn nữa chỉ cần chờ gai ngày.
“Có thể ảnh hưởng đến công việc của anh hay không." Việc của bọn họ đương nhiên là đầu tiên, phát hiện ra đặc công của Bò Cạp Độc ẩn nấp, bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng. Cô chỉ có hơi ăn dấm giận mà thôi, biết anh không phải cố ý.
“Không sao, để bà Lục hết giận mới là trên hết." Anh trầm giọng, âu yếm mà nhìn cô.
Yêu cầu của cô đương nhiên là phải đáp ứng hết.
“Bò Cạp Độc, tình báo chuẩn, mấy hôm nữa Lục Bắc Kiêu sẽ dẫn đội viên đi núi sâu của biên cảnh phía Tây Nam tiến hành huấn luyện ngoài trời.
“Tình báo này là chính xác."
“Đương nhiên tôi đã tham quan căn cứ mới của họ, sau đó sẽ gửi số liệu cho ngài."
“Vậy thì thật tốt quá, tôi muốn đem đội viên và Lục Bắc Kiêu xử lý hết." Thanh âm của Bò Cạp Độc truyền đến.