Hạ Thiền tắt điện thoại, sau lại như cũ ném điện thoại vào bồn cầu!
Khóe miệng cô ta tươi cười đắc ý, hết thảy đều tiến triển thuận lợi hơn tưởng tượng của cô ta!
Những tên cáo già của Huyết Lang không một ai hoài nghi cô ta, đến nỗi những người tuổi trẻ, cũng không phải đều nói gì nghe nấy sao?! Ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng không lạnh lùng giống như trong tưởng tượng, nói cái gì mà yêu vợ vô bờ, người si tình, đều là giả dối mà thôi!
Đàn ông, có mấy người có thể quản được thân dưới?
Cái người lão Thái kia, vì vị hôn thê đã chết thủ thân như ngọc mười mấy năm cũng không phải bị cái người tên là Lãnh Dao bắt được sao, còn muốn kết hôn cùng!
Cho nên nói, không có tình yêu của đàn ông, chỉ có người thứ ba không nỗ lực!
Nghĩ đến anh lần này sẽ người của Bọ Cạp Độc xử lý, trong lòng cô ta còn rất luyến tiếc.
Cho nên, đêm nay nhất định phải bắt anh tới tay!
Có lẽ, cô ta còn có thể cứu anh một mạng, chỉ cần có được người đàn ông như Lục Bắc Kiêu, phản bội Bọ Cạp Độc thì đã sao?!
Hạ Thiền không nghĩ tới, mỗi câu nói cô ta nói với Bọ Cạp Độc đều bị mấy người Hạ Thiền nghe thấy!
“Tham mưu Hạ, cô có đối tượng không?" Trên bàn tiệc, Phương Trác uống rượu đỏ mặt lên, nói với người đối diện, Hạ Thiền ngồi bên cạnh Lục Bắc Kiêu tủm tỉm cười.
Đêm nay, lão Thái bị Lãnh Dao kéo đu, tổ A của Huyết Lang đều ra chiêu đãi Hạ Thiền.
Hạ Thiền đêm nay mặc thường phục, tóc dài rối tung, áo len dệt kim mỏng có đường viền cổ rất thấp, váy ngắn bằng da màu đen, bốt cao đến đầu gối, một bộ dạng tiểu thư, áo gió treo ở lưng ghế.
Ngẫu nhiên duỗi tay vén tóc dài ra sau tai, bộ dạng phong tình vạn chủng, thập phần hưởng thụ cái liếc mắt của những tên ngốc đó.
Mấy ngày nữa, hồng nhan họa thủy là cô ta nhất định có thể phá hủy tình cảm của anh em họ, đem Huyết Lang bẻ thành bảy tám mảnh!
Hạ Thiền hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên là không có!”
“Trác Tử, thích tham mưu Hạ thì nói thẳng đi, buồn gì mà buồn!" Diệp Thành ngậm thuốc lá giương giọng reo lên.
“Các anh đừng trêu tôi!" Hạ Thiền ngượng ngùng nói.
“Tham mưu Hạ, tôi cũng yêu cô! Nhưng nếu, cô độc thân, tôi cũng vậy, chi bằng….." Phương Trác đứng dậy, trong tay cầm chén rượu, đi đến bên người Hạ Thiền.
Khi nói chuyện, Phương Trác đã đi đến bên người Lục Bắc Kiêu.
Anh vẫn luôn không nói chuyện, ngậm thuốc lá trong miệng, đột nhiên vươn chân, làm Phương Trác đi đến trước mặt suýt chút nữa ngã nhào.
Sương khói lượn lờ, người đàn ông ngậm thuốc lá trong miệng, híp mắt, cực kỳ tà mị.
“Ai u này nha! Kiêu gia, anh có ý tứ gì, chút nữa đã làm ngã anh em rồi!"
“Để cậu biến, có muốn chết không?" Lục Bắc Kiêu không giận mà uy, lời nói có ẩn ý.
Phương Trách sửng sốt, mấy người khác cũng ngơ ngác, chỉ có Hạ Thiền ngu ngốc, động dục.
“Kiêu gia, anh không phải là đối với tham mưu Hạ…." Phương Trác hậu tri hậu giác nói: "Không đúng, anh là đàn ông đã kết hôn, không thể hòa hợp, không sợ bị chị dâu bổ sao?"
“Đừng nói chuyện về cô ấy trước mặt tôi! Cút!" Vẻ mặt Lục Bắc Kiêu âm ngoan nói.
Hạ Thiền thấy Lục Bắc Kiêu bao che mình, nhìn thấy sự đàn ông của anh, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Lục Bắc Kiêu! Anh nói gì vậy?!" Phương Trác giận nói, một bộ dạng muốn đánh anh, Hà Phong, Giang Hải vội vàng kéo cậu ta lại, Lục Bắc Kiêu cũng tiến lên, túm lấy chai rượu trắng, ném lên trên đầu Phương Trác!
Phương Trác bị đánh đến ngu, những người khác cũng kinh ngạc đến ngây người, trên tay Lục Bắc Kiêu cầm lấy bình rượu, chỉ vào anh em: “Đều cút đi!”