Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc làm thế nào mà anh phát hiện ra?
Cô còn chẳng dám ăn trước mặt anh nữa là!
“Bị anh vứt hết rồi!” Giọng nói bá đạo từ bên ngoài truyền đến.
Vứt rồi?!
Mì chiên giòn, mì thịt bò, món kho các kiểu của cô, bị anh vứt hết rồi?!
Qủa là là phung phí của trời! Cảm giác một đường từ trong miệng đến dạ dày đều sinh ra mùi vị khó chịu sôi ùng ục, rất đói, nghĩ đến đồ ăn thanh đạm lại không muốn ăn, nghĩ đến mấy món ăn vặt kia cô mới có cảm giác ăn uống.
Không đúng, có điều này, xe thu rác còn chưa đến mà!
Thai phụ thèm ăn sụp đổ bỗng chốc lại nhìn thấy được hy vọng, lập tức bò dậy từ trên đất, lao về nhà bếp, quả nhiên, phát hiện túi lớn đồ ăn vặt trong thùng rác!
Hahahahahaha
Diệp Kiều như nhặt được bảo bối, vui vẻ trong lòng, vội ôm lấy túi đồ ăn vặt đi lên lầu hai, không lâu sau lại đi xuống lầu.
Trong miệng cô ngậm một cái cánh kho, hạnh phúc múc cháo, bày đồ ăn lên bàn, bóc vỏ hai quả trứng luộc.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô sợ đến vội vàng nhét cái cánh gà còn lại vào miệng luôn!
Lúc Lục Bắc Kiêu trở vào nhà thì nhìn thấy khóe miệng bà Lục dính vụn sốt màu nước tương, trong miệng ngậm cánh gà, cái miệng nhỏ bị nhét đến phồng lên!
Bà Lục ăn lén, bị bắt tại trận!
Diệp Kiều xấu hổ nhìn người đàn ông cao to nghiêm mặt đang đi về phía cô, cô không ngừng lùi về sau, như sợ anh sẽ móc cánh gà trong miệng cô ra: “Ưm ưm ưm…” Cô đang nói lời kháng nghị, nhưng miệng bị nhét đầy, căn bản phát không ra từ rõ ràng!
Nhìn bà Lục thèm ăn xõa tóc dài, cái miệng nhỏ phồng lên, mở to mắt nhìn anh, không ngừng lùi về sau, cuối cùng Lục Bắc Kiêu cũng bị công phá, không nhịn được cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng.
“Bé cưng ngốc!” Thật là một bảo bối sống!
Anh cưng chiều nói.
Diệp Kiều thấy anh cười cô, vẫn trừng mắt nhìn anh, trong miệng không ngừng động, không dễ gì mới nuốt xuống được chút.
“Ngoan, ăn chậm lại, đừng để mắc nghẹn! Nhớ nhổ xương ra, đừng thèm quá nhai nát cả xương đó!” Lục Tu cười nói.
“Ưm ưm ưm…” Sao anh biết cô nhai nát cả xương?!
Cô hoài nghi, phát ra tiếng vẫn không rõ ràng.
“Thấy trong thùng rác đó!” Ông Lục trầm giọng nói, anh nhìn thấy bao bì và xương gà cô nhai nát trong thùng rác, phát hiện cô lén giấu mấy món ăn vặt rác rưởi này, tìm ra được, vậy mà lại là cả một túi lớn! Chắc chắn là Lục Bắc Trì mang đến cho cô!
“Bà Lục à, em thèm đến cỡ nào, anh đã vứt vào thùng rác rồi mà em còn nhặt lại ăn?” Nghĩ đến cái này, Lục Bắc Kiêu càng buồn cười hơn, mắt đầy sủng nịnh nhìn cô đáng yêu đến nỗi khiến anh muốn lao đến hôn mạnh cô một trận.
Anh vứt ở trong thùng rác bẩn nhất trong nhà bếp đó.
Diệp Kiều đi đến bên cạnh thùng rác, nhổ ra một miệng xương gà: “Bên ngoài có bao bì, sợ gì chứ!”
Ông Lục cạn lời.
“Lại giấu ở đâu rồi?” Anh bận như vẫn nhàn nhã mà hỏi.
“Ông xã! Ăn chút ít thật sự là không có sao đâu! Em cũng không phải cuồng ăn! Thật sự không có khẩu vị, lại rất đói! Còn muốn loại cay biến thái nữa, cũng không dám ăn!” Dáng vể Diệp Kiều sắp khóc, đến trước mặt anh, vội nói.
“Giờ có khẩu vị chưa?” Anh nghiêm túc hỏi.
Diệp Kiều vội gật đầu mạnh.
“Vậy ăn hết cháo, trứng gà và bánh bao!” Anh trầm giọng nói, kéo cô ngồi xuống.
Diệp Kiều: “!!!”
Nhìn thấy cháo trắng và trứng luộc kia, cô vẫn không muốn ăn, mở điện thoại ra, vừa xem tin tức vừa chậm chạp nuốt.
“Anh Kiêu, đây chẳng phải là xã đoàn lúc trước sao? Lần này cảnh sát Hồng Kông thật sự hành động rồi, vậy mà lại xóa sổ toàn bộ!” Diệp Kiều đọc tin, vừa nói.
Lục Bắc Kiêu cũng nhìn màn hình điện thoại, là cảnh tượng các ông trùm xã đoàn bị xử tử, thật ra chuyện này không thể thiếu sự can thiệp của quân đội đại lục.
Cũng không biết tên Đình Tử kia có bị tóm hay không, Diệp Kiều suy ngẫm trong lòng, ngay sau đó, trong điện thoại lại đăng báo về K2…