Giọng của anh trầm khàn, lại chứa sự cưng chiều nồng đậm, bàn tay to lớn nhẹ xoa đầu cô, không nói chuyện nữa.
Đây là lần đầu cô thấy anh thâm trầm, bi thương kể từ lúc trọng sinh cho đến nay, hơn nữa là sau khi anh uống say: “Anh Kiêu, chúng ta sẽ ổn thôi, anh đừng lo cho em… cũng đừng dao động tín ngưỡng của anh, chiến đấu đến cùng với những thế lực độc ác kia!”
Cô lại lẩm bẩm nói, hình như anh đã ngủ rồi, tay cũng không nhúc nhích nữa, nhịp tim ổn định.
“Anh Kiêu, em mãi mãi ủng hộ anh! Cũng yêu anh mãi mãi! Trong tim em, anh là anh hùng! Kiêu ngạo của em!” Dù anh có nghe thấy hay không, cô vẫn cười nói, ngữ khí kiên định không gì sánh bằng, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống.
Người muộn tao, phúc hắc nào đó vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ mất, mấy lời chân thành bà Lục nói, anh nghe rõ ràng, cũng khắc sâu trong tim.
Đối với anh mà nói, sự quan tâm và ủng hộ của bà Lục là liều thuốc an ủi tốt nhất!
Cứ thế, một ngày nọ trong tương lai, lúc nhớ về cô, càng thêm khắc sâu tận xương tủy…
Nhớ đến người của K2 có thể ở mọi ngóc ngách, Diệp Kiều càng ôm chặt anh, cả đầu đều là hình ảnh mộ bia của anh trong kiếp trước, trái tim càng thắt chặt đau đớn, càng kiên định quyết tâm cô sẽ không để anh hy sinh! Người của cục quốc an đã phân tích qua, những tư liệu Huyết Lang trong máy tính của Hạ Thiền, phần lớn là thật, cũng may không bị lộ nhiều tư liệu về bối cảnh gia đình của Huyết Lang.
Cô chỉ biết vỏn vẹn nhóm Đại Ngốc chết thế nào, phế thế nào vẫn là không đủ, dù gợi ý cho anh cũng không thể đảm bảo tuyệt đối có thể giúp được anh! Cô cần phải nắm chắc kế hoạch chi tiết mỗi lần Bọ Cạp ra tay hại họ, cô cần phải đặt tai mắt bên cạnh Bọ Cạp!
Chỉ là đi đâu tìm người như thế đây?
Thậm chí cô đã từng nghĩ, cũng học theo Bọ Cạp bỏ cả đống tiền tuyển lính đánh thuê quốc tế diệt trừ hắn, nhưng cô cảm thấy mình quá ngây thơ rồi, không quá nhiều quốc gia hoặc là tổ chức trên cả thế giới muốn giết Bọ Cạp muốn tiêu diệt K2, họ đều không thể thành công, huống chi là cô?!
Tuyết rơi bên ngoài càng ngày càng lớn, Diệp Kiều canh chừng Lục Bắc Kiêu, mãi đến nửa đêm mới nặng nề thiếp đi.
Như Diệp Thành đã nói, ngày hôm sau, Lục Bắc Kiêu lại là Kiêu thần tài giỏi không ai đấu lại!
Diệp Kiều ngủ một giấc tỉnh lại, anh đã không còn bên giường, cô còn tưởng anh sáng sớm lại đi căn cứ rồi, kết quả anh ở sân vườn nhỏ dưới lầu xúc tuyết.
“Xúc đi làm gì? Em còn muốn đắp người tuyết đó!” Cô đứng ở cửa, nhìn một mảnh tuyết trắng xóa bên ngoài, nói to với anh đang cầm xẻng xúc tuyết.
Lục Tiểu Cổn, tuyết lại rơi rồi.
Ngày tuyết rơi mỗi năm có cậu ấy ở đây, cô đều muốn đắp người tuyết cho Lục Tiểu Cổn!
Người đàn ông cao lớn mang ủng quân đội màu đen, quần bò áo lông, dừng động tác lại, xoay người, đôi tay gác trên cán của cây xẻng, nhìn cô đứng ở cửa, nhếch môi, gương mặt đầy ý cười, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.
“Không xúc đi lỡ em trượt ngã làm sao đây?! Còn đắp người tuyết? Bà Lục à, trước lúc tuyết còn chưa tan hết, vẫn là thành thật ở trong nhà đi!” Lục Bắc Kiêu lên giọng nói, mặt đầy ý cười.
“Em không muốn! Muốn đắp đấy! Còn phải đắp cả nhà bốn người!” Diệp Kiều không nghe làm nũng nói.
Anh không nghe, tiếp tục xúc tuyết!
!!!
Vậy mà lại không nghe lời cô!
Cô thở hồng hộc quay vào nhà chuẩn bị nấu bữa sáng, nhưng anh đã nấu cháo, hấp bánh bao, luộc trứng gà, xào đồ ăn kèm xong hết cả, cô đói lắm rồi, nhìn thấy món cháo và đồ ăn kèm thanh đạm kia mà miệng thấy chua loét, rất khó chịu, không muốn ăn chút nào. Nhanh chóng nhân lúc anh không ở trong nhà đi lén ăn cánh gà kho thôi!
Trong tủ ti vi ở phòng khách, một túi lớn đồ ăn vặt Trì Tử mang đến cô giấu biến đâu mất?!
Bà Lục bỗng sụp đổ, đặt mông ngồi bệt xuống đất, giống như trẻ con lén giấu bánh kẹo kết quả bị người lớn phát hiện còn tịch thu, hét lo: “Lục Bắc Kiêu! Đồ ăn vặt của em đâu?!”
Không biết thai phụ nôn nghén rất khó chịu sao?!