Nghe Diệp Thành nói vậy, trái tim của Diệp Kiều bỗng thắt lại.
Sao cô không biết ý nghĩa và địa vị chiến hữu trong lòng anh được chứ, họ vậy mà lại phản bội anh, còn bị anh giết chết.
Lúc anh giết họ, trong lòng đau buồn căm phẫn biết bao nhiêu cơ chứ.
Lục Bắc Kiêu, cho dù anh mạnh mẽ, đánh đâu thắng đó, suy cho cùng cũng không phải thần thánh, anh chỉ là một người có thất tình lục dục, trọng tình trọng nghĩa.
“Em an ủi cậu ấy nhiều chút, đừng thấy ngày thường dáng vẻ cậu ấy vô tâm vô phế, thật ra trong lòng nặng tình nghĩa hơn bất cứ ai.” Diệp Thành cũng uống không ít rượu, mặt đều đỏ lựng, nói câu này cũng là thật sự đau lòng anh em mình.
Nghe Diệp Thành nói, Diệp Kiều cũng đỏ khóe mắt, bởi vì lời Diệp Thành nói đêm nay rất giống lúc anh ta khuyên cô ở kiếp trước, chỉ là lúc ấy không nói chuyện Bọ Cạp với cô.
Khi ấy, cô không chịu nghe Diệp Thành khuyên bảo, sao có thể đi an ủi Lục Bắc Kiêu, cô hận anh, giận anh còn không kịp.
Trong lòng cô càng đau lòng Lục Bắc Kiêu ở kiếp trước, sau khi mất đi chiến hữu, về đến nhà còn bị cô lạnh nhạt bỏ mặc, cho nên nói, người nặng tình nghĩa như anh, cuối cùng phải mắc bệnh trầm cảm, chẳng kỳ lạ gì khi cô của kiếp trước chính là cọng rơm cuối cùng hại chết anh.
“Nhóc con ngốc, đỏ mắt cái gì chứ, em đi an ủi cậu ấy, sáng mai cậu ấy lại là ngài Kiêu giỏi giang không ai bì nổi, đừng lo quá, năng lực chấp nhận tâm lí mạnh lắm đó.” Diệp Thành thấy dáng vẻ em gái bảo bối sắp khóc rồi, vội an ủi nói.
Diệp Kiều hít sâu một hơi: “Em biết rồi, anh về nhà đi, đừng lái xe khi say đấy, tuyết lớn rồi, chú ý an toàn.”
“Không phải anh lái, có tổ trưởng. Quan tâm anh trai đến vậy à, được sủng mà sợ đây.” Diệp Thành vui vẻ nói.
“Trời rét đậm rồi, thấy anh chẳng ai thương chẳng ai yêu, thật đáng thương.”
Diệp Thành: “…”
Nhóc con ngốc, lúc nào rồi mà còn không quên đâm anh một đao.
“Ai đáng thương không ai yêu chứ hả, Tiểu Hoa Nhụy ngày ngày nhớ thương anh kia kìa.” Diệp Thành không vui nói, nhớ đến Hoa Nhụy, lòng anh vừa thương vừa ấm áp, thương một cô gái nhỏ như cô ấy lại phải vật lộn ở một đất nước xa lạ không người thân thích.
Trong phòng ngủ, một mùi rượu phả vào mũi, nếu là kiếp trước cô đã mặc kệ mọi thứ mà mắng chết anh rồi, mà lúc này đây chỉ có đau lòng anh thôi.
Anh nổi tiếng là có tửu lượng tốt, đây là uống bao nhiêu mới say mèm thành thế này.
Diệp Kiều ngồi bên mép giường, cầm khăn nóng lau mặt cho anh, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp nhìn anh đang nhắm chặt mắt, hình như đã ngủ rồi: “Anh Kiêu, anh đừng buồn bã nữa, là lỗi của họ, anh không có lỗi, họ không xứng làm chiến hữu của anh, anh là một người quân nhân có tín ngưỡng, tình yêu cao cả, tất cả những gì anh đã làm ngày hôm nay đều là chuyện một người quân nhân Trung Quốc nên làm .”
“Em biết anh buồn vì họ đã phản bội anh. Đời người chính là phức tạp như vậy, có người vì tiền mà có thể không quan tâm chuyện gì, có lẽ họ cũng không sai, nhưng anh càng không sai.” Cô cứ nói, mắt đỏ hoe, bàn tay nhẹ nhàng sờ gương mặt anh tuấn cương nghị của anh.
Chợt anh giơ tay nắm lấy tay cô, áp tay cô vào má mình.
“Bé cưng ngốc, lần sau em còn khiến anh lo lắng, cho dù có người hay không, mặc kệ em có mang thai hay không anh cũng sẽ đánh mông em.” Anh phảng phất như không nghe thấy lời an ủi trước đó của cô, dù đã say rồi nhưng giọng điệu vẫn bá đạo như thế.
Diệp Kiều cười khổ, kiêu ngạo như anh, dù uống say rồi cũng không chịu biểu hiện một tia yếu đuối trước mặt cô, cô biết rõ.
“Sẽ không có lần sau đâu, sẽ không đâu.” Cô lên giường, mặt áp vào trái tim anh.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ngoan.”