Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 717 - Chương 717:

Chương 717:

Mọi người nghe thấy tiếng súng chạy qua thì chỉ thấy một người trong dáng vẻ chiến sĩ nằm trong vũng máu, mà vợ chồng họ Lục đang ôm chặt lấy nhau, hoa tuyết rơi lất phất giữa trời, đây là trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay ở thành phố J.

“Tôi nói với các cậu, tôi thật sự không phải gián điệp gì hết!” Vợ của ủy viên chính trị Tiêu lớn tiếng nói, Phong Tranh tìm được một con chíp cực mỏng có kích thước to bằng hạt ngô dùng băng keo trong dán trên lớp da sau cổ cô ta.

Mà lúc này mọi người cũng mới hiểu ra, gián điệp thật sự đã nằm trong vũng máu rồi, là người diễn thành vai chiến sĩ.

“Thật nguy hiểm mà! Chị dâu ban nãy suýt chút thì…” Thời Vũ kích động nói, không dám tưởng tượng.

Lãnh Dao cũng giống vậy.

Cũng may Lục Bắc Kiêu đến kịp thời!

Mãi một lúc sau, Diệp Kiều mới rời khỏi vòng tay của Lục Bắc Kiêu, tim phổi cô đập điên cuồng, bởi vì ban nãy suýt chút cô lại bị người giết cô ở kiếp trước giết chết lần nữa rồi!

“Bé cưng ngốc! Anh lại muốn đánh mông em rồi, làm sao đây?!” Trán của Lục Bắc Kiêu cúi xuống áp trán của cô, nhịp tim của anh vẫn đang đập điên loạn, ban nãy, tên xã hội đen kia giơ súng lên, nếu anh chậm không phẩy mấy giây thôi thì thứ anh ôm được lúc này chính là xác của cô!

“Đừng mà!” Diệp Kiều làm nũng nói, khóe mắt đỏ lên: “Trong bụng còn có cục cưng nữa, hơn nữa cũng không phải tại em…”

“Em dọa anh rồi, dĩ nhiên trách em…” Lục Bắc Kiêu cắn răng nói, có điều, rốt cuộc vẫn là không đánh mông cô, chỉ là nâng mặt cô lên hôn mạnh lên môi cô như đang ở chốn không người!

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, người đàn ông một tay vẫn còn cầm súng, cả người rằn ri nâng mặt của cô gái lên, trước mặt mọi người, mạnh mẽ hôn xuống.

Anh còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn tận tay giết mấy chiến hữu, lại suýt chút mất đi cô, tâm trạng của Lục Bắc Kiêu giống như con sóng lớn đang cuồn cuộn, chỉ có hôn cô mới có thể bình tĩnh trở lại đôi chút!

“Ban nãy tôi xém mất em gái và em rễ đó!” Diệp Thành nghĩ lại mà sợ nói với Phương Trác bên cạnh.

Nếu Diệp Kiều chết rồi, chắc chắn Lục Bắc Kiêu sẽ đi theo cô, điều này là thứ không cần nghi ngờ!

“Gián điệp của Bọ Cạp đều lẻn vào Đại học đặc nhiệm để giết người rồi!” Phương Trác cắn răng nói.

“Chắc chắn Bọ Cạp không cam tâm gián điệp của hắn bại lộ như vậy, cho nên bảo tên gián điệp đó đồng quy vu tận với em gái tôi!” Diệp Thành cảm khái nói.

Lục Bắc Kiêu cuối cùng cũng thả Diệp Kiều ra, cánh tay thô to nâng mặt cô lên, ánh mắt phức tạp của anh nhìn cô, tay cô đặt nơi trái tim anh.

Nhịp tim anh kịch liệt, cách một lớp quân phục cô cũng có thể cảm nhận được.

“Diệp Kiều, em là nhịp tim của anh!” Lời này không bất ngờ, nếu cô chết rồi, trái tim anh cũng sẽ ngừng đập!

Người đàn ông cường đại vững chắc không gì phá nổi, người đàn ông thô lỗ không giỏi nói mấy lời tự tình ngọt ngào lúc này đây ngắm nhìn cô, chân thành hơn hết mà nói.

Diệp Kiều cảm động đỏ mắt, mạnh mẽ gật đầu.

Cô lại bị anh ấn vào lòng…

Diệp Kiều không nói cho anh, ban nãy anh đã báo thù cho kiếp trước của cô rồi.

Cho nên, đời này của cô, cũng sẽ không giống như đời trước nữa, bị xe đụng chết…

Lục Bắc Kiêu ở bên ngoài uống đến say bí tỷ, được Diệp Thành đưa về nhà.

Cô nói, gọi anh về nhà ăn cơm thế nào anh cũng không chịu, hóa ra là đi uống rượu, bốn năm kể từ khi trọng sinh, đây là lần thứ hai thấy anh uống say như vậy, lần đầu tiên là ở tiệc đính hôn của họ.

“Sao không cản anh ấy lại chút hả?” Diệp Kiều cau mày, bất mãn nói với Diệp Thành, không dễ gì mới đưa anh lên giường được, cô giúp anh cởi đôi ủng quân đội dính đầy bùn đất và tuyết.

Diệp Thành kéo cô đến cửa phòng mới nói: “Em gái, hôm nay tâm trạng cậu ấy không vui, tụi anh mới không cản cậu ấy lại. Chiến hữu lúc trước cùng cậu ấy huấn luyện ở trường Hunter trở thành lính đánh thuê của Bọ Cạp, hôm nay bị tụi anh giết toàn bộ rồi, cậu ấy tận tay giết một tên! Cộng thêm việc em suýt bị hại, lòng của A Kiêu đang khó chịu!”

Bình Luận (0)
Comment