Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 716 - Chương 716:

Chương 716:

Lần này Lục Bắc Kiêu không phải chỉ có một mình, anh còn dẫn theo hai người chiến hữu, đều là tinh anh trong bộ đội đối kháng điện tử!

Trong đó, đội trưởng của anh, tuổi đời 28, quân hàm đã là đại tá rồi! Họ mang theo máy theo dõi GPS mới nhất, phá giải hệ thống, lấy con chíp móc từ dưới lớp da cơ thể Hạ Thiền đặt vào trong thiết bị họ mang đến, đọc viết, giải mã.

Tốn công khoảng tầm hai giờ, màn hình máy tính cuối cùng cũng xuất hiện ba điểm định vị, từng cái đều có tọa độ riêng.

“Một cái ở thành phố C! Một cái ở Thành phố Xuân! Còn một cái…” Đại tá Cố không ngừng phóng to tọa độ, trên màn hình máy tính là bản đồ được nghiên cứu và phát triển bởi quân đội.

Diệp Kiều và Lãnh Dao nghe nói hai chỗ khác đều không ở thành phố J, thở phào một hơi, họ đều tin rằng Đại học đặc nhiệm sẽ không mai phục gián điệp như vậy, nếu không thì Hạ Thiền còn chẳng đến nỗi từ nơi xa xôi đến đây trăm phương ngàn kế đối phó với Huyết Lang!

“Đm!” Lục Bắc Kiêu nhìn màn hình máy tính to lớn: ‘Cái thứ ba ở trong trường Đại học đặc nhiệm!”

Lời này của anh vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc!

Sao có thể được?!

Thiết bị của bộ đội đối kháng điện tử vô cùng tinh vi, giống như hoa tiêu vậy, dẫn dắt họ và người của cục quốc an tiến về mục tiêu, không đến lát sau, mọi người đi ra khỏi tòa nhà. Lãnh Dao, Thời Vũ, Phong Tranh đều cầm súng trong tay, lúc nào cũng chuẩn bị đánh úp.

Cuối cùng, mục tiêu khóa chặt ở phòng vô tuyến.

Phòng vô tuyến là đại tỷ Lưu, cũng là vợ của ủy viên chính trị Tiêu, thấy nhóm Lãnh Dao cầm súng nhắm vào cô ta, cô ta sợ đến mặt mài trắng bệch.

“Đây là tình huống gì vậy? Đây là!” Lưu Hà nâng tay, dáng vẻ gầy đến đáng sợ.

Diệp Kiều đứng ngoài phòng vô tuyến, cau mày, thật sự là đại tỷ Lưu sao?

Cô vẫn không tin.

Lúc này, chiếc xe việt dã dũng mãnh đón cô buổi sáng dừng cách đó không xa: “Lãnh Dao, tuyết sắp rơi rồi, tôi về nhà trước đây!”

Cô nói xong, đi về phía chiếc xe việt dã.

Tiểu chiến sĩ lái xe đã đứng bên cửa đợi cô rồi, vừa sắp đến bên cậu ta thì nhìn thấy chiếc xe việt dã lớn khác dừng trong chỗ đậu xe, Lục Bắc Kiêu cả người rằn ri bước xuống xe.

Diệp Kiều vui mừng sải bước dài đi về phía anh.

“Chị dâu!” Tiểu chiến sĩ lái xe kia gọi cô một tiếng, Diệp Kiều cau mày, bước chân dừng lại, sau đó cô đi nhanh hơn, đầu cũng không dám ngoảnh lại!

“Ông chủ, xin yên tâm, cô ta phải chết không cần nghi ngờ!” Bởi vì, giọng nói của tiểu chiến sĩ sau lưng y đúc giọng nói của kẻ nào đó giết chết cô ở kiếp trước!

Lục Bắc Kiêu một thân rằn ri, nhìn Diệp Kiều chạy về phía mình, cũng nhìn thấy một màn sau lưng cô khiến người đàn ông không sợ gì như anh gần như ngạt thở, anh theo bản năng móc súng lục sau lưng ra, nâng tay phải lên, nhắm vào hướng sau lưng cô.

Trái tim của Diệp Kiều nhảy tận cổ họng, điểm đến không còn xa, bước chân của cô càng lúc càng nhanh.

“Bằng!”

Tiếng súng vang lên nghe thật chói tai, đến nỗi tim cô run rẩy, cô cuối cùng cũng nhào vào vòng tay của anh!

Hai cánh tay ôm chặt lấy vòng eo anh!

Lục Bắc Kiêu đi trước tên xã hội đen kia một bước, nổ súng, lúc này, tên kia đã ngã trên đất như bãi nước, mà tâm can của anh đang nằm sấp trong vòng tay anh.

“Anh Kiêu!” Cô không sao, Diệp Kiều hét to một tiếng, hít lấy mùi trên cơ thể anh, là mùi vị đàn ông nồng đậm và mùi vị của thuốc súng.

“Không sao rồi!” Lục Bắc Kiêu cầm súng trong tay, ôm chặt cô vào lòng, trầm giọng nói.

Cằm của anh đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm đôi mắt lại, trong đầu toàn là cảnh tượng ban nãy, tên xã hội đen trong dáng vẻ tiểu chiến sĩ mặc đồ ngụy trang cầm súng trong tay định giết bà Lục!

Anh như ôm chặt lấy bản thân, Diệp Kiều cũng ôm lại anh, có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy…

Bình Luận (0)
Comment