Mặt trời mùa đông được bao phủ bởi một lớp màu xám lạnh, giống như trái tim của Lục Bắc Kiêu lúc này!
Gọi là đồng đội, là vì có chung niềm tin và cùng chung chí hướng, sát cánh chiến đấu vì niềm tin ấy!
Nay đã khác xưa!
Hứa Nghị và Lục Tốn đều cảm nhận được anh đang chần chừ, do dự, số 80 dường như nhìn thấy một tia hy vọng thoát thân, chỉ cần gã nhanh chóng chạy ra khỏi đường biên giới là có thể giữ được mạng!
Gã cố gắng lùi lại.
Lục Bắc Kiêu đột nhiên bắn vào đầu gối gã, máu tươi lập tức bắn ra, số 80 quỳ trên đất, máu của gã thấm vào trong đất!
Gã đau đớn, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Bắc Kiêu với vẻ mặt khó hiểu: "Anh bạn, nể tình chúng ta từng vào sinh ra tử... Tôi còn phải chăm sóc gia đình, con tôi vừa chào đời!"
"Lúc các anh muốn giết tôi, cũng đâu có nghĩ cho tôi!" Lục Bắc Kiêu nhếch môi, nở nụ cười châm chọc, ánh mắt giống như diều hâu!
Số 80 vẫn lắc đầu, đôi mắt xanh biếc đầy sự van nài. Đồng cam cộng khổ một năm, ai cũng biết miệng lưỡi số 10 độc ác tàn nhẫn, bụng dạ nham hiểm, nhưng tất cả đều biết rằng anh quan tâm đến đồng đội nhất!
"Tín ngưỡng nhảm nhí của anh là tiền, tín ngưỡng của tôi là trung thành với tổ quốc, trung thành với nhân dân! Anh mang vũ trang bước vào lãnh thổ của đất nước chúng tôi, anh làm việc cho phần tử khủng bố! Tín ngưỡng của anh đã xâm phạm tín ngưỡng của tôi, anh chính là kẻ phản bội, nỗi ô nhục của trường Hunter! Cho nên, mời anh đi gặp Thượng Đế đi!"
Một người đàn ông thân hình cao lớn mặc đồ ngụy trang, chậm rãi nâng súng lên, từng câu từng chữ anh nói đều mạnh mẽ!
"Không!" Số 80 hét lên.
Ngón trỏ tay phải của Lục Bắc Kiêu vô tình bóp cò, một tiếng "bằng" viên đạn xuyên qua đầu của số 80 một cách chính xác và bắn ra từ sau đầu của gã, máu bắn tung tóe...
Anh tự tay giết chết những người đồng đội đã cùng vào sinh ra tử năm xưa, không nhìn thêm lập tức xoay người!
Bóng dáng lạnh lùng sải bước vào rừng.
"Chúng tôi giơ tay và đầu hàng! Theo các người không thể sử dụng vũ khí chống lại chúng tôi nữa!" Tại một bãi đất trũng, bốn tên lính đánh thuê bị bắt sống, chúng hạ vũ khí và giơ tay đầu hàng.
Huyết Lang và bầy sói con cầm súng nhằm vào những tên tù binh này.
Lúc này Lục Bắc Kiêu đi tới lấy thiết bị liên lạc giữa lính đánh thuê và Bọ Cạp từ Diệp Thành.
"Số 10! Tôi là số 15, cậu nhớ không?! Tôi là số 15!"
Một tên tù binh lấy mũ bonnie xuống nhìn về phía Lục Bắc Kiêu hét lên.
Từ một khoảng cách khá xa, Lục Bắc Kiêu nhìn gã: "Đương nhiên là tôi nhớ, hồi đó anh bị tôi bắt ăn c*t như thế nào!"
Anh nói xong thì nhóm Huyết Lang cười to.
Anh cầm thiết bị liên lạc, xoay người mở máy: "Gọi Bọ Cạp hèn nhát! Tao là Lục Bắc Kiêu! Người sẽ đánh mày liệt giường, cho nổ tung căn cứ của mày!"
"Lục Bắc Kiêu!" Giọng nói đay nghiến của Bọ Cạp truyền đến.
"Còn tưởng thủ lĩnh của K2 nhát gan đến mức không dám nghe điện thoại chứ! Bọ Cạp, tao không có thời gian nói nhảm với mày, gọi cú điện thoại này chỉ để cho mày biết là lính đánh thuê mà mày gọi là hàng đầu thế giới bị tao hành hạ đến chết thế nào!"
Anh dứt lời xoay người, mặc kệ những đồng đội trường Hunter cầu xin, giơ tay hạ lệnh: Giết!
Sau đó, từng tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Lục Bắc Kiêu tuyệt tình nhìn tất cả những đồng đội năm xưa biến thành thi thể!
Bọ Cạp nghe những âm thanh này, tay siết chặt: "Lục Bắc Kiêu! Sớm muộn gì K2 cũng sẽ làm thịt mày!"
"Ông đây sẽ ở biên giới chờ mày tới!" Anh nói rồi cúp máy ngay lập tức.
"Trở về!" Anh ra lệnh rồi dẫn đầu rời đi.