Anh ta rất vui vì cô đã nhớ đến anh ta.
"Em gái, sao Đình Tử anh lại chết được?" Đường Thiếu Đình cười nói, ném điếu thuốc xuống biển.
"Vậy chúc mừng anh! Anh Đình cũng không phải muốn đến đại lục để trả thù chúng tôi chứ?" Diệp Kiều cười hỏi, Đình Tử anh ta hẳn không phải loại người như vậy!
Ý cười trên khóe miệng Đường Thiếu Đình lớn hơn, "Em gái xem thường anh rồi! Anh Đình từ xưa đến nay có chơi có chịu!"
Diệp Kiều cũng cười, "Vậy được rồi! Nếu không em sợ anh đến sẽ chịu chết! Các anh em của anh đâu? Như thế nào rồi? Tương lai có tính toàn gì rồi?"
"Không phải em gái muốn báo anh cho cảnh sát chứ? Không cần ác như vậy chứ?" Đường Thiếu Đình dựa vào lan can, gió biển thổi qua, trên khuôn mặt tuấn tú đều là nụ cười vui vẻ.
"Anh Đình! Diệp Kiều em cũng là người nghĩa khí! Chỉ cần anh không xúc phạm tôi, em cũng sẽ không xúc phạm anh! Chồng em cũng vậy!"
"Em gái, anh Đình thực sự rất thích em đấy!" Ý cười trong mắt Đường Thiếu Đình rất nghiêm túc, khẽ cắn môi kiềm ném cảm giác tiếc nuối trong lòng.
Diệp Kiều sửng sốt một chút, từ giọng điệu thản nhiên của đối phương truyền ra có vẻ nghiêm túc.
"Người thích em bình đều đều phải chết, bị em và chồng em hành hạ chết!" Cô cười nói, "Anh Đình, sau này đừng liên lạc với em nữa! Chúc anh may mắn!"
Cô dứt lời lập tức cúp máy.
"Bà Lục gọi điện với ai thế?" Lục Bắc Kiêu mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn đi vào cửa, vừa đổi giày vừa hỏi.
"Mẹ em, mẹ ở quên! Mẹ hỏi tết năm nay chúng ta có về quê không..." Đình Tử kia sau này đừng liên lạc cô nói dối, nhưng vừa rồi đúng là đã gọi cho mẹ.
Ở quê đã sớm giàu có, còn xây một tòa nhà ba gian kiểu Tây ở quê, để tiện cho họ về quê nên cha đã xây mỗi tầng một bồn cầu và bình nước nóng, sân trước sân sau đều bố trí làm vườn hoa...
"Thịt dê nướng!" Diệp Kiều kích động nói khi thấy anh đặt nồi lẩu bằng đồng lên bàn.
"Xem em thèm kìa!" Lục Bắc Kiêu cưng chiều nói.
"Anh Kiêu, em yêu anh chết mất! Hu hu.... Cha mẹ ruột không bằng chồng chồng của em!" Diệp Kiều nói ngọt chạy đến trước mặt anh gần như muốn nhảy lên, hôn một cái lên mặt anh, "Tuyết rơi ăn lẩu là ngon nhất!"
Thấy dáng vẻ vui mừng không ngậm được miệng của cô, trong lòng Lục Bắc Kiêu cũng vui vẻ, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra hôm qua!
Chỉ chốc lát sau đôi vợ chồng trẻ ngồi bên nồi lẩu nóng hổi, không chỉ có thịt dê còn có các loại viên, nấm kim châm, rau muống, bắp cải…
Hưng phấn nhất chính là còn có cả tương ớt.
Nhưng ông Lục kiểm soát cô chặt chẽ, không cho cô ăn cay quá nhiều, thịt dê cũng phải chín hết rồi mới có thể ăn tránh kí sinh trùng ảnh hưởng đến thai nhi.
Lúc Lục Bắc Kiêu sắp xếp lại tủ quần áo, trong lúc vô tình phát hiện ra một túi chân gà, anh buồn cười, cô giấu trong tủ quần áo!
Anh đặt lại chỗ cũ, để yên cho cô!
Thời đại này không có cái gọi là hồ sơ khám thai, nhưng mỗi tháng Diệp Kiều đều kiên trì đến bệnh viện khám thai.
Qua bốn tháng triệu chứng nôn cuối cùng đã mất, cảm giác thèm ăn tăng lên rất nhiều, cô thích ăn mọi thứ không kén ăn, bụng to dần lên, sinh đôi thì khác hẳn.
Bệnh viện cấm kiểm tra giới tính thai nhi, nhưng Diệp Kiều thực sự rất tò mò.
Lúc đó bụng cô đã lớn nằm trên giường siêu âm lo lắng ôm chặt lấy ga trải giường, bên cạnh vẫn có bà Đỗ đi cùng.
"Ôi, bà Đỗ, chúc mừng nhau, thấy một cô cháu gái nhỏ của bà rồi!" Bác sĩ nữ kia nhỏ giọng nói.
"Thật sao, đứa còn lại thì sao?" Bà Đỗ kích động nói.
Đây thực sự đôi long phượng, Diệp Kiều kích động nghĩ. Đây là em gái, đứa còn lại nhất định là trai, Lục Tiểu Cổn chính là bé trai!"