Trên màn hình máy tính đen trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng thai nhi, bác sĩ cầm thiết bị thăm dò trượt trên bụng to của Diệp Kiều, còn nhẹ nhẹ quơ.
"Còn xấu hổ nha, mặt cũng không cho nhìn. Đứa bé đưa lưng về phía chúng ta không thấy rõ giới tính, còn nhỏ hơn bé vừa rồi." Bác sĩ nhìn màn hình máy tính nói, bà lại di di máy dò, bé còn ngại ngùng còn không chịu quay người.
Lục Tiểu Cổn: Bé cưng này lạnh lùng!
"Nhỏ hơn bé vừa rồi xem ra không phải bé trai, hai bé gái. Ai da, lần này tôi lại có thêm hai cháu gái rồi!" Bà Đỗ cười ha ha, cười đến độ lộ ra hai cằm rồi.
Diệp Kiều nghe nói có thể là hai bé gái thì lại trợn tròn mắt.
"Mẹ, sao lại là hai bé gái?"
"Kiều Kiều à, đứa còn lại nhỏ hơn bé gái khác, mặc dù không chắc chắn nhưng 80% cũng là con gái!"
Còn nhỏ hơn bé gái khác?!
Nếu là bé trai hẳn phải lớn hơn bé gái đúng không?
"Kiều Kiều, sao thế? Hai bé gái không tốt sao? Ai nha, mẹ nghĩ đến hai đứa cháu gái sau này thắt bím, mặc váy nhỏ xinh giống như búp bê là tim mẹ muốn tan chảy rồi!"
Diệp Kiều nở nụ cười gượng, trong lòng lại buồn buồn. Ban đầu thai đôi cô sợ không phải Lục Tiểu Cổn, lần này còn có thể là hai bé gái, Lục Tiểu Cổn đi đâu rồi?!
Diệp Kiều về đến nhà vẫn chưa chịu tin trong hai đứa bé không có Lục Tiểu Cổn.
"Lục Tiểu Cổn, con lừa mẹ đúng không? Con sẽ không đầu thai đúng không? Chỉ nhìn ra một bé gái, còn bé hơn đứa đầu, sao có thể là bé trai được?!" Cô ngồi trên giường, hai tay vuốt ve cái bụng to, hoảng hốt nói.
Lục Tiểu Cổn: Đồ ngốc, là em gái ngang ngược quá, cướp hết dinh dưỡng của con!
Rõ ràng Diệp Kiều cảm giác được thai động mạnh, 22 tuần đã có thể thấy rõ thai động, nhưng giống như có hai đứa trẻ đang đánh nhau ở bên trong.
Cảm nhận được hai đứa bé đang động đậy, lòng cô vui mừng, "Nói không chừng Lục Tiểu Cổn biết cha nó thích con gái nên đầu thai thành con gái thì sao.... Lục Tiểu Cổn bất công, đưa em gái đến với cha con! Sau này mẹ sẽ rơi vào bình dấm chua đấy!"
Cô đã học được cách tự an ủi mình để điều hòa tâm trạng, trong lòng thầm nghĩ có lẽ không phải là Lục Tiểu Cổn, vẫn đau đến khó chịu...
Lục Tiểu Cổn: No! Con là Cổn gia!
Mỗi ngày tiếng còi gọi buổi sáng ở đại viện vang lên, hai đứa bé đúng giờ "Gọi" cô dậy, nói chính xác là đá tỉnh.
Không hổ là hậu duệ của quân nhân!
Diệp Kiều phát hiện hai đứa bé sẽ phấn khích khi nghe thấy tiếng chuông báo thức, kích động khi ngh thấy tiếng nhịp hô của các binh sĩ trên thao trường, có thể nhảy trong bụng khi nghe thấy tiếng súng từ trường bắn!
Có thể là hai bé gái sao?!
Không phải là hai bé trai đấy chứ?!
Thích quân sự như thế mà!
Bụng cô to, cô hái rau quả tươi trong sân nhỏ của ông nội rồi sang nhà ông bà nội bên cạnh.
Ngày sinh dự tính là trung tuần tháng tám, hiện tại đã là tháng sáu.
Bà cụ thấy cô thì bước đến nhận giỏ thức ăn trong tay cô, "Kiều Kiều, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Bụng cháu lớn thế bà nhìn mà hoảng, chỉ sợ cháu đụng vào đâu đó!"
"Bà nội, cháu nào có yếu ớt như vậy. Cháu hoạt động nhiều sau này cố gắng còn có thể sinh tự nhiên nữa!" Diệp Kiều ngồi xuống ghế đá bên cạnh, cười nói.
Tuy nói bình thường sinh đôi đều mổ nhưng nếu đúng vị trí thai nhi và điều kiện cho phép cô vẫn muốn sinh tự nhiên.
Lão tư lệnh Lục đi tập thể dục buổi sáng về thấy cháu dâu thì vui tươi hớn hở, "Kiều Kiều à, cháu đã lấy tên cho hai đứa bé chưa?" Lão thủ trưởng luôn kiệm lời trông nghiêm túc, hòa ái hỏi.
Nhắc đến tên cô thấy đau đầu, suýt nữa muốn nói một đứa bên Tiểu Cổn, một đứa tên Tiểu Đản!