Cô ta làm sao dám thế nào
Bây giờ Diệp Kiều động một ngón tay là có thể khiến Lý Vận cô mãi mãi không ngóc đầu lên được, nhân vật tai to mặt lớn bị cô dọa đến mức ngay cả thành phố J là quên cũng không dám về.
Hơn nữa cô còn có đại ma vương Lục Bắc Kiêu làm chỗ dựa.
"Diệp Kiều, tôi sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi. Tôi, tôi lập tức rời khỏi thành phố J, sau này sẽ không tiếp tục ngáng chân cô nữa." Lý Vận cầu xin, thấy bụng to của cô, nghĩ đến việc tử cung của mình đã bị cắt bỏ thì hận vô cùng.
Diệp Kiều không thèm tin lời giả dối của cô ta đâu!
Loại cặn bã này phàm là có quyền thế tương lai vẫn sẽ trả thù cô, loại người này là kiểu không thấy quan tài không đổ lệ.
Cô cũng muốn xem kiếp này Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên có thể giống kiếp trước không đưa cô vào tù không, nếu bọ họ có thể thì cô cũng coi như chịu phục.
"Lý Vận mong cô có thể nhớ kỹ lời ngày ôm nay đừng đính vào đại gia rồi lại không biết lượng sức mình đối phó với tôi. Nếu có lần sau tôi hứa sẽ cho cô đứt luôn đấy!" Diệp Kiều không nhanh không chậm cảnh cáo.
"Bà Lục, cần gì phải nhiều lời vời loại người tiểu nhân này." Lục Bắc Kiêu luôn im lặng rốt cục đã mở miệng, anh khinh thường cô gái Lý Vận này, nhìn chút thôi đã thấy bẩn mắt.
Còn Lý Vận, bị nam thần trong lòng mình ghét như thế cô ta cũng đau khổ, chật vật bước đi.
Nhìn Lý Vận hó chịu như vậy, nghĩ đến kiếp trước cô ta và Thẩm Hi Xuyên đã đưa cô vào tù bảy năm, còn hiểu lầm rất nhiều với Lục Bắc Kiêu là cô lại cảm thấy sung sướng. Chỉ là tức vì thủ đoạn của Lý Vận này không cứng nữa, nếu không Diệp Kiều cô tiện sẽ dạy cô ta biến mất hoàn toàn.
Cô cũng không nhịn được cảm khái, lần sống lại này cho đến nay cũng coi như không uổng phí.
Nhưng cô còn cả quãng đường dài phải đi, còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Tên khốn nạn kia cũng đáng đời, nhưng trước kia chưa từng nghe anh Đại Ngốc đáng thương và Chu Mạt kia..." Trên xe, cô tựa vào lòng Lục Bắc Kiêu thì thầm, hai tên A Đông A Tây dở hơi đều ngồi ở hàng trên, một lái xe một ngồi phụ xe.
"Mấy tháng nay anh vẫn chỉ huy diễn tập quân sự, đến sau cuộc diễn tập quân sự mới biết. Hai người này..." Lục Bắc Kiêu nhắc đến Đại Ngốc vẫn còn hơi tức giận, "Trước khi Đại Ngốc gia nhập Huyết Lang đã ở tiểu đoàn pháo binh, lúc ấy sư trưởng Chu còn chưa là sư tưởng, là tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn pháo binh, cũng là thầy của Đại Ngốc."
"Có thể nhìn ra anh Đại Ngốc thực sự thích Chu Mạt." Hôm nay Đại Ngốc như thế này thực sự làm người ta đau lòng, khiến cô nhớ đến Lục Bắc Kiêu của kiếp trước. Người của toàn thế giới đều cảm thấy Diệp Kiều cô không xứng với anh, chỉ có anh che chở cho cô, không cho người khác nói xấu cô một câu.
Hi vọng Chu Mạt không dẫm vào vết xe đổ giống cô của kiếp trước.
Nhà tân hôn của Đại Ngốc và Chu Mạt ở nội thành, nằm trong đường vành đai 2, được Đại Ngốc mua lại bằng một khoản vay hơn một năm trước theo gợi ý của Diệp Kiều.
Trước khi mua Đại Ngốc còn do dự, cảm thấy khng cần thiết, nên gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng để tăng lãi suất. Nhưng Diệp Kiều nói sau mười năm, cho dù anh không làm gì dựa vào căn nhà này thôi cũng đủ ăn cả đời. Đại Ngốc tin là thật nên đã mua.
Lúc mua nhà nào có nghĩ đến căn nhà này sẽ là phòng cưới của anh và Chu Mạt.
Cô dâu mặc sườn xám màu đỏ ngồi trên giường toàn màu đỏ, cúi thấy đầu. Đại Ngốc say rượu ngủ một giấc đã tỉnh dậy, sau khi rửa mặt xong đi ra nhìn cô cười xấu hổ.
"Tiểu Mạt, anh đưa em về nhà." Anh cứng ngắc nói.
Chu Mạt không nói chuyện chỉ đứng lên, lại nghe thấy Đại Ngốc nói sau lưng cô, "Ngày mai anh sẽ đi nộp đơn ly hôn. Sau này đừng để thằng nhóc họ Giang lừa, cậu ta không đáng tin."